Chương 457
Dương Mộ Bạch nói: “Sư thúc đã cho con thì con cứ uống đi, nói linh tinh làm gì”.
Đức Bảo liền gãi đầu: “Vậy…vậy con uống”.
Cậu ấy cúi đầu với Ngô Bình rồi đưa hai tay cầm lấy chén rượu, một hơi uống cạn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.
Tử Thanh nở nụ cười, cũng cúi người trước Ngô Bình rồi uống cạn rượu.
Ba người chẳng mấy chốc đã uống hết một vò rượu mà vẫn chưa tận hứng. Dương Mộ Bạch mở một vò rượu Ngọc Tuyền. Rượu Ngọc Tuyền là rượu nổi tiếng của cung đình triều Thanh, người dân bình thường không được uống, thường chỉ cung cấp cho Hoàng tộc.
Đây là lần đầu tiên Ngô Bình uống rượu với hai sư huynh, anh uống vô cùng tận hứng, uống đến tận trời tối đen. Trong lúc đó anh nghe họ kể về những chuyện thú vị trên giang hồ, tin tức ly kỳ trong chốn võ lâm, điều này khiến anh được mở mang rất nhiều điều.
Đồng thời Dương Mộ Bạch và Diệp Thiên Tông cũng kinh ngạc trước sự uyên bác của Ngô Bình. Y thuật, bói toán, nhìn sao, xem tướng, trận pháp hay bùa chú Ngô Bình đều biết đôi chút.
Mà lúc nói đến tu vi, một số quan điểm của Ngô Bình cũng gợi mở rất nhiều cho hai người, khiến họ có cảm giác tỉnh ngộ.
Đức Bảo và Tử Thanh còn kinh hãi hơn, vì họ kháy hiện những điều Ngô Bình nói quá cao siêu, đến bây giờ họ vẫn chưa hoàn toàn hiểu được.
Họ không khỏi thầm nghĩ, thảo nào sư tổ lại nhận người đồ đệ này dù đã tuổi xế chiều, đúng là hạc trong bầy gà, nhân tài kiệt xuất!
Đến buổi tối, Diệp Thiên Tông nhận được một cuộc gọi, ông ấy nói với Ngô Bình: “Sư đệ, bên phía tiền bối Triệu có một phi vụ, hay là cậu đi xem thử?”
Ông ấy không mong chờ Ngô Bình có thể chữa khỏi cho Triệu Vương Tôn, nhưng nếu có thể
Ngô Bình nói với giọng tò mò: “Sư huynh, sao lại phải đi buổi tối?”
Diệp Thiên Tông cười khổ: “Sư đệ không biết đấy thôi, ban ngày chỗ đó đầy một đám thầy thuốc nổi tiếng, anh muốn gặp tiền bối cũng khó nữa là. Lúc này thì đám người đó đều đi hết rồi. Vừa hay tiền bối Triệu bảo anh qua đó một chuyến, nhân dịp này anh đưa cậu đi luôn”.
Dương Mộ Bạch nói: “Sư huynh, sư đệ, hai người mau đi đi”.
Hai người chuẩn bị một chút rồi bắt đầu đi đến chỗ Triệu Vương Tôn.
Nơi đó không xa lắm, ở trong một căn hẻm nhỏ, đi xe hai mươi phút là đến.
Khi đến trước một tòa nhà cao lớn, một đám hộ vệ xông ra. Sau khi hỏi rõ thân phận họ mới cho hai người vào.
Ngô Bình phát hiện thực lực của đám hộ vệ này hoặc là cảnh giới Tiên Thiên, hoặc là cảnh giới Thần, họ vô cùng mạnh!
Khi tới một đại sảnh, họ thấy bên trong có mười mấy người đang ngồi, trông rất lạ mặt. Nhưng ngay cả người có thân phận như Diệp Thiên Tông cũng vô cùng khách khí với họ, còn chắp tay chào.
Những người này, có người thì đứng dậy đáp lễ, có người lại chỉ khẽ gật đầu. Hiển nhiên là một số người trong số họ còn có thân phận cao hơn Diệp Thiên Tông!
Sau đó Diệp Thiên Tông đưa Ngô Bình tới một căn phòng ngủ rộng rãi. Trong phòng ngủ có một cái giường gỗ cổ xưa, một người đàn ông đang ngồi xếp bằng trên đó. Mặt người đó đầy khí đen, hơi thở lúc có lúc không.