Chương 461
Lúc này đã là chiều ngày hôm sau, Ngô Bình đã hồi phục lại. Anh vẫn luôn quan sát quá trình tu hành của Triệu Vương Tôn, khi thấy Thuần Dương thần phù anh mới thở phào được một hơi. Anh mỉm cười với Diệp Thiên Tông, nói: “Sư huynh, thành công rồi!”
“Ầm!”
Trong tinh thần của hai người cứ như có một cơn bão dấy lên tựa sóng thần. Người họ cứng ngắc, không thể động đậy.
Triệu Vương Tôn mở mắt, ông ấy ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: “Không ngờ lúc còn sống trên đời, Triệu Vương Tôn này lại có thể đột phá cảnh giới Thuần Dương!”
Ông ấy đứng vụt dậy, cúi người thật sâu với Ngô Bình.
Thần hồn của Ngô Bình vẫn còn đang chấn động, không thể tránh đi được, chỉ có thể nhận lễ của ông ấy.
Sau khi vái Ngô Bình, Triệu Vương Tôn cười híp mắt nhìn anh, nói: “Cậu Ngô, công ơn to lớn này ta không thể nào báo đáp bằng lời. Nào, chúng ta đi uống rượu đi!”
Diệp Thiên Tông mừng như điên: “Chúc mừng tiền bối, chúc mừng tiền bối! Trong nhà tôi có rượu ngon, mời tiền bối đến chơi!”
Triệu Vương Tôn gật đầu: “Được, vậy làm phiền cậu rồi”.
Ông ấy kéo tay Ngô Bình đi ra cổng, không thèm qua tâm đến vẻ mặt kinh hãi của đám người bên ngoài mà lên luôn một chiếc xe đi đến nhà Diệp Thiên Tông.
Trên xe, Diệp Thiên Tông gửi tin nhắn cho Dương Mộ Bạch: Tiền bối Triệu đến nhà anh uống rượu, cậu mau đem rượu đến đi!
Dương Mộ Bạch nhận được tin nhắn thì sững ra một lúc, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Sư đệ chữa khỏi cho Triệu Vương Tôn rồi sao?”
Ông vội vàng lao xuống hầm rượu lấy mười bình rượu ngon ra, sau đó lái xe đến nhà Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông sống tại một ngọn núi không tên ở ngoại ô phía Tây. Căn nhà được xây ở lưng chừng núi, trụ sở chính của Thần Võ Ti cũng được đặt
Khi đến một tòa nhà cổ, mấy người xuống xe, Diệp Thiên Tông sai cấp dưới nhanh chóng chuẩn bị cơm nước.
Ông ấy mời Triệu Vương Tôn đến đại sảnh. Khi nói chuyện, Ngô Bình nói đến chuyện của Oda Nobunaga. Nghe thế mắt Triệu Vương Tôn liền sáng lên, ông ấy cười nói: “Tính cách cậu Ngô rất giống với tính cách của tôi, giết hay lắm! Nhưng chuyện này cũng lạ thật, tại sao tà lực lại ít đi một phần ba?”
Ngô Bình cũng không giấu mà nói: “Tôi đã dùng nó để luyện chế một bộ pháp khí”.
Triệu Vương Tôn cười nói: “Cậu đánh bừa mà cũng trúng, ít đi một phần ba tà lực khiến tà công của Oda Nobunaga không thể nào tiến bộ được”.
Ngô Bình rất vui mừng: “Ý tiền bối là Oda Nobunaga không thể nào đột phá cảnh giới Địa Tiên?”
Triệu Vương Tôn gật đầu: “Cảnh giới Địa Tiên vô cùng khó đột phá. Năm đó nếu không phải ta gặp được kỳ ngộ thì đời này đừng mong trở thành Địa Tiên. Oda Nobunaga không có đủ tà lực nên không thể nào đột phá được”.
Ngô Bình nhân cơ hội thỉnh giáo: “Tiền bối, trừ người thì còn có những Địa Tiên khác không?”
Triệu Vương Tôn cười nói: “Tất nhiên là có. Nhưng khi tu vi đã đến cảnh giới Địa Tiên thì cách nhìn về mọi việc sẽ khác, đó là một cảnh giới hoàn toàn khác. Nói rõ ra thì cho dù bên cạnh cậu có Địa Tiên thì cậu cũng không nào biết được thân phận của người đó. Trên đời này, nếu không phải là những việc liên quan đến lợi ích trọng đại thì họ sẽ không đoái hoài đâu”.