Chương 463
Họ uống rượu đến tận bảy giờ tối, Diệp Thiên Tông nhận một cuộc gọi xong liền gọi theo Dương Mộ Bạch cùng đi. Trước khi đi họ bảo Ngô Bình nghỉ ngơi ở nhà đợi họ quay về.
Hai người hình như nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, Ngô Bình không đợi mà anh quyết định xuống núi.
Tiểu đồ đệ của Diệp Thiên Tông tên là Quảng Hải, tuổi anh ấy cũng tương đương Ngô Bình, anh ấy lái xe đưa anh về.
Quảng Hải vô cùng bái phục Ngô Bình, dù sao anh cũng là người chữa khỏi cho Địa Tiên, y thuật vô cùng cao siêu.
Sau khi xuống núi, anh ấy cung kính hỏi: “Sư thúc muốn đi đâu ạ?”
Ngô Bình nhớ tới lời nhờ vả của người bạn Lý Khoa làm ở cục tình báo, liền nói: “Để tôi hỏi đã”.
Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, anh nói: “Anh Lý, tôi đến Thiên Kinh rồi, anh ở đâu?”
Lý Khoa nghe thế rất mừng: “Cậu Ngô, cậu tới rồi à? Tôi tới đón cậu ngay”.
Ngô Bình nói: “Để tôi đến chỗ anh, nói địa chỉ cho tôi đi”.
Lý Khoa nói: “Được! Tôi đưa địa chỉ cấp trên cho cậu rồi tôi qua đó luôn, chúng ta gặp nhau ở đó nhé”.
Một tiếng sau, xe đến một tiểu khu khá cổ xưa. Ngô Bình xuống xe rồi bảo Quảng Hải về trước.
Quảng Hải cười nói: “Sư thúc, sư phụ đã nói sư thúc ở Thiên Kinh mấy ngày thì đệ tử phải làm tài xế cho sư thúc từng đó ngày”.
Ngô Bình không nói gì nữa mà bảo anh ấy tìm chỗ nghỉ ngơi rồi đi vào trong tiểu khu.
Tại tòa nhà số 5 của tiểu khu, vừa đi tới trước sân thì Ngô Bình đã nhìn thấy Lý Khoa đứng ở trước cổng đơn nguyên. Anh ấy nhanh chóng đi tới bắt tay thật mạnh với Ngô Bình, cười nói: “Cậu em, cậu vất vả
Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo, tôi cũng nhờ anh giúp đỡ nhiều mà”.
“Ha ha, vậy được, tôi không khách sáo với cậu nữa”, Lý Khoa cười nói: “Tôi nói tình hình cho cậu biết đã nhé, bố của cấp trên tôi đã 75 tuổi rồi. Trước đó ông ấy trúng gió, tình trạng hồi phục không được tốt lắm, nửa người tê lệt, mặt cứng đờ, không khống chế được tiểu tiện. Cấp trên của tôi là một người con hiếu thảo, thế nên đã dùng quan hệ để tìm rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng, nhưng kết quả không như mong đợi. Cậu có y thuật cao siêu, thế nên tôi nhờ cậu xem thử”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, chúng ta đi lên xem đi”.
Lý Khoa gật đầu, hai người đi đến một hộ gia đình ở tầng bảy. Sau khi ấn chuông cửa không lâu thì một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, chị ta thấy Lý Khoa liền nói: “Lý Khoa đấy à, cậu đến có việc gì vậy?”
Lý Khoa liền bật cười; “Chị dâu, em mời một người bạn đến để khám bệnh cho ông cụ”.
Nghe thấy là khám bệnh thì người phụ nữ tỏ ra mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Tôi nghĩ không cần đâu, mấy thầy thuốc trước đó cũng chẳng giỏi giang gì, chẳng có ai chữa khỏi cho ông cụ cả”.
Lý Khoa khụ một tiếng, nó: “Chị dâu, bác sĩ Ngô rất giỏi, không chừng sẽ có cách”.
Người phụ nữ quan sát Ngô Bình, đành nhường đường rồi nói: “Cứ vào nhà đã”.
Khi vào phòng khách, người phụ nữ bảo dì giúp việc rót nước. Lý Khoa bảo không cần, đi xem bệnh nhân trước đã.
Người phụ nữ bảo giúp việc đưa họ đi. Giúp việc mở một căn phòng ngủ ra, mùi thối liền xộc ra ngay lập tức.