Chương 474
Ngô Bình: “Chuyện ấy không khó, tôi có cách để cô thực hiện được những động tác khó một cách dễ dàng”.
Trần Lăng Sương sáng mắt lên: “Thật ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ dạy cô, chỉ cần mỗi ngày cô đều tập khoảng hai tiếng thì tôi đảm bảo cô sẽ trở thành một nữ anh hùng lợi hại nhất”.
Tối đó, Ngô Bình ở lại nhà Trần Lăng Sương, cứ trò chuyện mãi cũng chán nên anh đã dạy cho cô ấy một bài luyện thể sơ cấp để nâng cao thể lực. Như vậy thì sau này, con đường nghệ thuật của cô ấy sẽ sáng hơn.
Trần Lăng Sương bảo người làm đi nấu chút đồ ăn, hai người ăn uống qua loa rồi bắt đầu học bài luyện thể.
Điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là khả năng ghi nhớ và hiểu động tác của Trần Lăng Sương rất tốt, cô ấy chỉ học hai lần là có thể hình dung ra các chiêu thức rồi. Anh chỉ dẫn thêm một chút là cô ấy có thể thực hiện động tác được khoảng 70 phần trăm.
Đến hơn 11 giờ khuya, Trần Lăng Sương đã học xong 10 chiêu thức. Với cô ấy mà nói thì đây đều là những động tác rất khó, hầu hết cô ấy chỉ thực hiện được khoảng 70 phần trăm, muốn làm tốt thì phải luyện tập nhiều.
Học các động tác này quá vất vả, người Trần Lăng Sương mướt mồ hôi, nhưng tinh thần rất sảng khoái.
Sau đó, Ngô Bình về phòng mình luyện công, thần ý của anh đã đạt đến cảnh giới Ý Tiên, nhưng muốn trở thành tông sư cảnh giới Thần thật sự thì anh cần ngưng tụ ra quyền ý.
Quá trình quyền ý hình là cũng là quá trình một võ giả hoàn thiện lối tư duy võ thuật của mình. Đương nhiên hầu hết tông sư cảnh giới Thần đều không đi được đến bước này.
Tạo ra quyền ý là
Quá trình hình thành quyền ý có bảy bước, hầu hết các cao thủ cảnh giới Thần mất cả đời cũng không hoàn thành được bước thứ bảy.
Điều họ mong muốn chỉ là ngưng tụ thần ý, để giúp thân thức mạnh hơn thôi.
Nhưng võ thuật mà Ngô Bình biết thì phức tạp hơn nhiều, thần thức chỉ là cái cơ bản, quyền ý mới là thứ đáng quý, chỉ khi có quyền ý thì mới được gọi là tông sư và đi được xa hơn.
Bảy bước của quyền ý gồm nhận biết, tìm hiểu, thông suốt, cảm ngộ ban đầu, ngưng ý, tiểu thành, đạ thành và viên mãn.
Ngô Bình và Dương Mộ Bạch cùng Diệp Thiên Tông đã nói chuyện với nhau, hoá ra không phải họ không muốn ngưng tụ quyền ý, mà vì đến Đông Phật tiên sinh cũng không có kinh nghiệm trong việc này.
Họ cũng không biết gì về bảy bước trên cả, nếu biết thì thành tựu của họ đã vượt xa bây giờ rồi.
Bước nhận biệt thật ra là hiểu biết về các loại võ thuật trong thiên hạ, càng nhiều càng tốt. Điều này vốn rất khó, cần phải đi đến nhiều nơi và làm quen với nhiều người. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì lại rất đơn ginả, vì trong phiến ngọc đã ghi chép rất nhiều môn võ thuật, thậm chí có cả tiên thuật, chú pháp, đó chính là nguồn linh cảm cho anh luyện võ.
Trước kia, anh đã ghi nhớ nhiều nội dung trong phiến ngọc, giờ nhớ lại nếu thấy có môn nào thích hợp thì sẽ luyện thử luôn.
Mãi đến bốn giờ sáng, Ngô Bình mới đi ngủ.