Chương 478
“Thiết Đầu Công là luyện cho phần đầu chịu được đòn tấn công, để mình không bị kẻ địch giết hại. Còn cách luyện của Hồng Chiến là coi đầu mình như vũ khí để tấn công đối thủ, vậy là sai rồi”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy quan điểm này.
Hồng Chiến gãi đầu nói: “Sư thúc tổ, đây là cách mà sư phụ dạy cho đệ tử, vậy là sư phụ sai rồi”.
“Thằng kia, bảo ai sai thế hả?”
Đột nhiên có một giọng nói sang sảng vang lên, Lý Long Thần bước nhanh vào.
Hồng Chiến vội quỳ xuống đất: “Sư phụ, người đến rồi ạ!”
Lý Long Thần mặc kệ anh ta rồi đi tới cạnh Ngô Bình, sau đó vái chào: “Đệ tử Lý Long Thần tham kiếm sư thúc”.
Ngô Bình vội đỡ ông ấy dậy: “Long Thần, anh đã ngần này tuổi rồi thì không cần câu nệ vậy đâu”.
Lý Long Thần cười lớn nói: “Tuy sư thúc còn trẻ, nhưng vẫn là sư thúc của Long Thần, cho nên không thể bỏ qua lễ tiết được”.
Dứt lời, ông ấy đá Hồng Chiến một cái rồi nói: “Không biết lớn nhỏ gì trước mặt sư thúc tổ cả, con ngứa đòn rồi phải không?”
Hồng Chiến cười xoà: “Sư phụ, con nào dám. Con với sư thúc tổ đang bàn về Thiết Đầu Công, sư thúc tổ bảo người dạy con sai cách rồi”.
Thật ra Lý Long Thần đã nghe thấy chuyện này rồi, ông ấy cười nói: “Sư thúc tổ con nói đúng đấy, Thiết Đầu Công là để luyện phòng ngự cho phần đầu. Còn cách dùng đó để tấn công đối thủ chỉ thông dụng trong khoảng hơn
Hồng Chiến gãi đầu: “Ơ sư phụ, nếu sai thì sao người lại dạy con?”
Lý Long Thần lại đạp cho anh ta thêm một phát: “Cái thằng đần này! Sư phụ bảo con luyện nó thành tuyệt kỹ bảo mệnh, để tấn công kẻ địch bất ngờ cơ mà. Con thì siêu rồi, luyện ngày luyện đêm, khiến cả thiên hạ đều biết Thiết Đầu Công của con giỏi. Thế thì luyện công pháp này còn ý nghĩa gì nữa?”
Hồng Chiến muốn bật khóc: “Sư phụ, thế sao người không nhắc con?”
Lý Long Thần cười nói: “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, về sau ta thấy nếu con có thể luyện Thiết Đầu Công tới một cảnh giới nhất định thì cũng là chuyện tốt”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ anh nói đúng đấy, Thiết Đầu Công có một bước rất quan trọng là nối liền sức mạnh ở cột sống với đầu. Nếu anh luyện thành công thì uy lực sẽ lên một tầm cao mới”.
Lý Long Thần bái phục nói: “Sư thúc đúng là cao minh, đúng là đệ tử đã nghĩ như vậy. Nhưng không ngờ thằng ngốc này lại bị rụng tóc”.
Ông ấy vừa nói dứt câu thì mọi người đều cười ồ lên, Hồng Chiến thì gãi đầu cười ngượng.
Lúc này, lại có một giọng nói vang lên: “Sư đệ, có chuyện gì mà vui thế?”
Một người đàn ông trung tuổi ăn mặc như thầy giáo mỉm cười bước vào, tay còn cầm một chuỗi ngọc, trông khí chất của người này nho nhã, khiến người ta thấy rất dễ gần.