Thần Y Trở Lại

Chương 506


trước sau

Chương 506

 

“Sư thúc tổ, đệ tử có thực sự là thiên tài tu luyện không. Việc này là thật sao?”

Rõ ràng là Diệp Huyền không dám tin những gì Ngô Bình nói. Dù gì từ bé đến lớn, anh ta luôn cho rằng mình là một kẻ vô dụng không thể luyện võ.

Ngô Bình cười đáp: “Mặc dù cơ thể anh hiện giờ rất yếu nhưng về phương diện đó lại rất mạnh đúng không?”

Diệp Huyền ngại ngùng, gãi đầu đáp: “Thì cũng ổn, một buổi tối cũng tiếp được bảy tám cô. Có điều hai năm nay tem tém lại vì ông nội quản chặt quá”.

Ngô Bình: “Hơn nữa bình thường anh còn rất khoẻ, đặc biệt là khi còn nhỏ”.

Diệp Huyền gật đầu: “Không sai, lúc còn học mẫu giáo một mình đệ tử đánh được mười đứa trẻ khác, bọn nó đều không phải đối thủ. Sau này lớn hơn chút, không thích đánh người nữa. Có điều, đệ tử thường xuyên rèn luyện sức khoẻ, sức khoẻ cũng tốt hơn người thường. Người khác đẩy tạ năm mươi cân thì đệ tử đẩy được tạ một trăm, một trăm năm mươi cân”.

Ngô Bình: “Đó đều là biểu hiện tiêu biểu của thiên mạch, là do trong người anh có hai hệ thống mạch, trong đó có một hệ thống gần đây mới được hoàn thiện”.

Diệp Huyền hỏi: “Sư thúc tổ, tại sao ông nội lại không biết việc đệ tử có hai loại kinh mạch?”

Ngô Bình: “Chưa chắc ông nội anh đã biết nhiều hơn tôi, thậm chí đại sư huynh còn không biết thiên mạch là gì cho nên mới nghĩ kinh mạch của anh dị dạng, không phù hợp để tu luyện”.

Diệp Huyền nghe vậy thì vô cùng phấn chấn: “Sư thúc tổ có thể dạy đệ tử võ công được không?”

“Được”, Ngô Bình mỉm cười đáp: “Ngoan ngoãn

ở lại huyện Minh Dương đi. Nếu nghe lời thì tôi sẽ truyền cho tuyệt học võ công”.

Ngô Huyền gật đầu như gà mổ thóc: “Việc gì cũng nghe theo sư thúc tổ hết!”

Ngô Bình nghe anh ta cứ luôn miệng gọi mình là sư thúc tổ thì cảm thấy hơi ngại nên nói: “Sau này không cần gọi sư thúc tổ nữa, cứ gọi tên tôi là được rồi”.

Diệp Huyền vội vã xua tay: “Không được, không được, nếu ông nội mà biết thì sẽ đánh đệ tử cho xem. Thế này đi, sau này đệ tử gọi ngắn gọn là “tiền bối” thôi có được không?”

Ngô Bình nghĩ lại thì thấy cách xưng hô này nghe còn lọt tai hơn nên gật đầu đồng ý.

Diệp Huyền cười hi hi, nói: “Tiền bối, chúng ta tới đó rồi lập tức luyện công được không? Đệ tử bảo đảm sẽ chăm chỉ khổ luyện, quyết không lười biếng!”

Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Vẫn còn vài tiếng mới đến nơi, anh nghỉ ngơi chút đi”.

Khi tới huyện Minh Dương thì trời đã tối. Chiếc xe đi vào biệt thự Đông Hồ số một, Ngô Bình bố trí phòng ở cho Diệp Huyền.

Diệp Huyền ngồi trên xe cả nửa ngày trời nhưng vẫn không thấy mệt. Vừa mới tới nơi đã đòi Ngô Bình truyền dạy kungfu.

Ngô Bình học được rất nhiều phương pháp tu luyện ở trên phiến ngọc. Anh quyết định trước tiên sẽ dạy Đoàn Thể Thuật cho Diệp Huyền để anh ta có nền tảng vững chắc để luyện võ.

Nội dung mà Ngô Bình dạy cũng không khó, là Đoàn Thể Thuật trung cấp, sau đó anh bảo Diệp Huyền luyện tập.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện