Chương 508
Ngô Bình cứng họng, anh cảm giác mẹ mình đã biến thành một người khác. Anh còn định nói thêm vài câu nhưng Trương Lệ đã xua xua tay, sau đó tiếp tục quay vào dọn dẹp bếp núc.
Ngô Bình tức quặn ruột, anh gọi Hoàng Tử Cường ra hỏi: “Dương Kiệt này có phải người tốt không vậy?”
Hoàng Tử Cường: “Cậu bé đó khá tốt bụng, thường xuyên âm thầm quyên góp, giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn. Hơn nữa, cậu ấy còn mua đồ ăn cho chó hoang mèo lạc nữa”.
Dương Kiệt này càng giỏi, càng tốt bao nhiêu thì Ngô Bình lại càng thấy buồn bực. Nếu là một tên khốn thì anh có thể đấm cho chạy mất dép được nhưng người ta vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại còn tốt bụng thì lần này khó giải quyết rồi.
Anh thở dài đáp: “Tôi biết rồi, anh đi nghỉ ngơi đi”.
Hoàng Tử Cường và Cương Tử tạm biệt Ngô Bình còn anh thì buồn bực ngồi một chỗ ăn điểm tâm đêm, sau đó tiếp tục luyện thần ý.
Mấy ngày nay, anh đang tập trung nghiên cứu các kiến thức võ thuật, các loại tâm pháp rồi thử thực hành.
Nhờ việc thường xuyên học hỏi và thực hành, anh ngày càng trở nên uyên bác. Có điều, nếu muốn đạt tới “sơ ngộ” thì còn cần phải có cơ duyên.
Trong lúc Ngô Bình đang khổ luyện thì ở Thiên Kinh đã xảy ra một trận mưa máu gió tanh. Tám cao thủ của Độc Phật gần như bị tấn công cùng một lúc. Có kẻ bị lửa thiêu cháy, có kẻ trúng độc mà chết, có kẻ đột nhiên phát điên rồi tự sát.
Độc Phật rời khỏi Thiên Kinh, định ra nước ngoài trốn để không đụng độ với Diệp Thiên Tông.
Có điều ông ta đã đánh giá thấp quyết tâm trả thù của Diệp Thiên Tông. Máy bay ông ta ngồi vừa bay vào vùng biển ít lâu thì đột nhiên bốc cháy, rơi xuống từ độ cao mấy chục nghìn mét. Độc Phật và đám
Gần như cùng lúc đó, Trương Nguyên Cổ và những thuộc hạ th ân tín khác cũng bị nhiễm khí độc trong quá trình làm nhiệm vụ khiến gương mặt bị ăn mòn, mù mắt và lở loét khắp người phải tới bệnh viện cấp cứu.
Hôm đó, một số thế lực thường qua lại mật thiết với Độc Phật và Trương Nguyên Cổ cũng xảy ra rất nhiều sự cố.
Mà trong quá trình báo thù này, Diệp Thiên Tông thậm chí không phải điều động đi dù chỉ một cao thủ Tiên Thiên.
Ngày hôm sau, lúc bảy giờ sáng Ngô Bình nhận được một cuộc điện thoại của Diệp Thiên Tông. Ông ấy nói tình hình Thiên Kinh đã ổn định, giờ chỉ cần dọn dẹp tàn cuộc.
Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm, anh biết Độc Phật và Trương Nguyên Cổ chuyến này đã xong đời rồi. Anh nói: “Chúc mừng sư huynh. Diệp Huyền tạm thời để ở chỗ em để em dạy võ đi”.
Diệp Thiên Tông cười đáp: “Thể chất của nó không hợp tu hành, sư đệ không cần lãng phí sức lực đâu”.
Ngô Bình: “Sư huynh, e là anh nhìn nhầm rồi. Thể chất của Diệp Huyền là thiên mạch, là kỳ tài luyện võ, sao lại không thích hợp để tu luyện cơ chứ? Chẳng qua là do sư huynh không biết tới cái gọi là thiên mạch nên mới phán đoán sai”.
Diệp Thiên Tông giật mình: “Sư đệ, cậu nói thật sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Vô cùng chắc chắn, hôm qua em dạy Đoàn Thể Thuật, Diệp Huyền học rất nhanh. Sư huynh cứ chờ tin tốt đi”.
Diệp Thiên Tông hít sâu một hơi, đáp: “Sư đệ, đa tạ cậu! Sau khi xong việc chúng ta gặp nhau nhé”.