Chương 524
Tài xế cau mày: “Tôi bảo này, đến đó mất nhiều thời gian lắm, tôi không rảnh đâu”.
Ngô Bình thấy cô gái ngây ra thì hỏi: “Cậu là Hà Hân Di à?”
Cô gái nghe thấy có người gọi tên mình thì ngẩn ra, sau đó nhìn sang Ngô Bình rồi ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Ngô Bình à?”
Hà Hân Di là bạn học cũ của Ngô Bình, một trong ba hoa khôi thời đó, nam sinh theo đuổi cô ấy có thể xếp thành một vòng quanh trường.
Hồi đó, trường anh có rất nhiều nữ sinh xinh xắn.
Ngô Bình cười nói: “Lâu lắm rồi mới gặp lại bạn mình”.
Hà Hân Di cười nói: “Ừm, ban nãy tôi còn suýt không nhận ra cậu đấy”.
Tài xế mất kiên nhẫn nói: “Người đẹp, cô mau nói cách giải quyết đi”.
Ngô Bình liếc nhìn anh ta rồi nói: “Tôi đưa anh một nghìn, tự mang xe đi sửa đi”.
Tài xế cười lạnh nói: “Này anh bạn, anh nhìn cho kỹ đi, đuôi xe của tôi lõm thế này cơ mà. Nếu anh sửa được với giá một nghìn thì tôi cho không anh luôn đấy”.
Ngô Bình: “Nếu anh không đồng ý thì gọi công ty bảo hiểm thôi”.
Thật ra chiếc xe trông bị nặng vậy thôi, chứ bên trong chưa làm sao, cùng lắm chỉ sửa mất vài trăm là cùng.
Tài xế thoáng do dự rồi nói: “Một nghìn rưỡi, tôi sẽ tự mang xe đi sửa”.
Ngô Bình cũng không buồn mặc cả với anh ta nên đồng ý luôn: “Được”.
Hà Hân Di vội lấy điện thoại ra chuyển khoản, nhận được tiền xong, tài xế lái xe đi
Hà Hân Di nói: “Cảm ơn cậu nhé, lần đầu tôi đâm vào xe người ta nên chưa có kinh nghiệm”.
Ngô Bình: “Không có gì, họ chạy xe cũng vất vả nên muốn kiếm chút tiền thôi. Cậu trả ngần ấy tiền là thừa cho anh ta sửa xe rồi”.
Hà Hân Di gật đầu: “Cậu đang đi đâu, hay để tôi đưa đi?”
Ngô Bình cười nói: “Phiền cậu nhé”.
“Không sao, lên xe đi”, Hà Hân Di cười nói.
Xe của Hà Hân Di không làm sao, cô ấy khởi động xe đi luôn.
“Ngô Bình, chắc năm nay là cậu tốt nghiệp đúng không?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Không, tôi bị đuổi học lâu rồi”.
Hà Hân Di ngẩn ra: “Tại sao thế?”
“Chuyện dài lắm”, anh không muốn nói nhiều về chuyện ngồi tù.
Hà Hân Di là một cô gái thông minh nên chuyển sang chuyện khác ngay: “Mọi người đều đến nơi khác học đại học, giờ không dễ gì gặp được nhau đâu”.
Ngô Bình: “Ừm, chứng tỏ chúng ta có duyên”.
Hà Hân Di mỉm cười: “Đúng! À, ngày mai có buổi họp lớp cấp ba đấy, không nhiều người đi đâu, cậu đến nhé?”
Ngô Bình: “Thôi, tôi không đi đâu”.
Hà Hân Di cười nói: “Cô Bạch Băng cũng đến đấy, cậu không muốn gặp cô ấy à?”