Chương 53
Một lát sau, có một cô gái xinh đẹp tóc ngắn ăn mặc sành điệu tới, cô ấy tươi cười nói: “Anh Ngô, tôi kiếm được mấy bộ này, anh mặc thử đi xem hợp bộ nào”.
Ngô Bình có thể thấy cô gái này rấy chuyên nghiệp, chắc là trợ lý chuyên lo việc riêng cho Nhậm Thiên Thắng nên khá am hiểu về thời trang.
Cô ấy lấy một chiếc áo sơ mi trắng ra cho Ngô Bình thay, sau đó đến những bộ đồ khác, cuối cùng đã chọn một cái áo vest thoải mái màu tím nhạt kết hợp với một chiếc quần màu xám.
Sau đó, cô gái lại lôi ra mấy cái hộp có khuyên tai, nhẫn và đồng hồ cùng các món đồ sa sỉ phẩm khác, cô ấy lại chọn cho Ngô Bình một chiếc đồng hồ màu vàng và một chiếc vòng cổ màu trắng.
Tiếp nữa là tới giày da, cà vạt… tính sơ sơ thì những thứ Ngô Bình đeo và mặc trên người phải có tổng giá hai đến ba triệu, đây là lần đầu tiên Ngô Bình trải nghiệm cảm giác ăn mặc như người giàu có.
Khi anh thay đồ xong, cô gái xinh đẹp tóc ngắn cười nói: “Anh Ngô đẹp trai quá, tôi thấy được rồi đấy, à quên để tôi chỉnh lại đầu tóc cho anh”.
Cuối cùng cũng xong, Ngô Bình đứng trước gương, cảm giác mình như biến thành một người khác.
Cô gái tóc ngắn cầm một tập tài liệu đưa cho Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là thông tin của cô chủ nhà tôi và nội dung mà anh cần phải nói chuyện với cô ấy lần này, anh cứ nhớ qua qua thôi là được”.
Ngô Bình nhìn thấy bức ảnh của một cô gái với đôi mắt lạnh lùng, tóc ngắn, mặc đồ công sở màu trắng, cô ấy cho người nhìn cảm giác là một cô gái trưởng thành và đơn giản. Song, trái ngược với gương mặt xinh đẹp không chỗ chê là vóc dáng gầy gò, ngực còn nhỏ hơn Lâm Băng Tiên một size.
Cô gái đẹp này là bệnh nhân mà anh sắp gặp, cô ấy tên là
Trong tài liệu về cô ấy có viết lần này, Ngô Bình sẽ gặp Nhậm San San với tư cách là một khách hàng lớn, anh vẫn được dùng tên thât của mình, còn nội dung nói chuyện với cô ấy thì cực kỳ đơn giản, xem ra anh chỉ có vài phút để chẩn đoán bệnh của cô gái này thôi.
Đọc sơ qua xong, Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
“Được, mời anh Ngô đi theo tôi”.
Cô gái tóc ngắn đi trước dẫn đường cho Ngô Bình đi tới quán cà phê trên tầng năm. Đây là một quán cà phê mang phong cách cổ điển, không quá đông người, chỗ của anh ở trong một phòng riêng, xung quanh có đầy hoa thuỷ tiên.
Lúc này, có một cô gái tóc dài đang ngồi đánh đàn, tạo ra những nhịp điệu du dương.
Ngô Bình liếc mắc nhìn menu thì thấy giá một tách cà phê ở đây lên đến mấy trăm, anh đã chọn loại đắt nhất để uống thử, quả nhiên mùi vị rất ngon.
Sau khi chờ khoảng mười phút, một bóng dáng màu trắng đã bước tới, theo ảnh thì đó chính là Nhậm San San.
Cô ấy cầm một tập tài liệu rồi mỉm cười: “Chào giám đốc Ngô!”
Ngô Bình đứng dậy rồi mỉm cười chào lại: “Chào giám đốc Nhậm!”
“Mời ngồi!”
Nhậm San San nhanh nhẹn ngồi xuống rồi bỏ tập tài liệu lên bàn, sau đó cười nói: “Anh Ngô, đây là kế hoạch của chúng tôi, mời anh xem”.
Ngô Bình không xem vì anh chẳng hiểu gì cả, nên đành cười nói: “Cô Nhậm vội gì chứ, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt, có phải thấy không khoẻ ở đâu không?”
Nhậm San San ngẩn ra rồi đáp: “Không, tôi vẫn bình thường”.