Chương 543
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi là cổ đông của Đường Thị nên cũng có tư cách đề bạt trợ lý cho tổng giám đốc. Để tôi về viết giấy đề bạt cho cậu, sau đó cậu cứ đến đó tìm tổng giảm đốc thôi”.
Hà Hân Di mừng rỡ nói: “Cậu còn là cổ đông của tập đoàn à? Siêu thế! Cảm ơn nhé, mai tôi sẽ đi luôn”.
Ngay sau đó, các bạn học như đã bùng nổ, ai cũng nhao lên nhờ Ngô Bình giúp này giúp nọ. Con người sống trên đời luôn gặp những phiền phức khác nhau, may sao những phiền phức này lại rất dễ giải quyết với Ngô Bình.
Ví dụ có một bạn học, bố cậu ta làm việc cả đời ở công xưởng, kết quả khi chuẩn bị nghỉ hưu thì phát hiện công xưởng không hề đóng bảo hiểm xã hội cho ông ấy. Có bạn học khác thì làm việc ở uỷ ban huyện, chẳng may đắc tội với một sếp nên dạo này bị ăn hành suốt.
Nể tình bạn cũ, Ngô Bình đã tận lực giúp đỡ, sau vài cuộc điện thoại, anh đã giải quyết xong hết việc mà mọi người nhờ.
Từ huyện, thành phố cho đến tỉnh, Ngô Bình đều có bạn bè nên chỉ cần nói một câu là xong hết.
Buổi họp lớp đã biến thành nơi để Ngô Bình giúp các bạn học giải quyết các vấn đề khó khăn.
Chờ khi buổi tiệc kết thúc thì cũng đã hơn 11 giờ đêm, mọi người giải tán, Ngô Bình và Bạch Băng ở lại cuối cùng, anh nói: “Cô Bạch, để em tiễn cô”.
Bạch Băng: “Em uống rượu rồi cơ mà?”
Ngô Bình: “Không sao, em có tài xế”.
Cương Tử lái xe tới, chiếc xe này không phải của Ngô Bình, mà là chiếc Rolls
Bạch Băng ngồi lên xe rồi không nhịn được nói: “Ngô Bình, em làm trong ngành rồi thì nên khiêm tốn một chút”.
Ngô Bình cười nói: “Đấy chỉ là hư danh thôi cô, còn chủ yếu là em làm kinh doanh”.
Bạch Băng cảm thấy rất hiếu kỳ: “Thế ư? Em kinh doanh gì?”
Ngô Bình: “Bất động sản, đá quý…”
Càng lúc Bạch Băng càng thấy Ngô Bình rất thần bí, cô ấy cười nói: “Xem ra em là học sinh xuất sắc nhất trong những học sinh mà cô từng dạy rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Cô Bạch, cô cũng là cô giáo xinh đẹp nhất mà em từng gặp”.
Bạch Băng liếc nhìn anh: “Thôi đi! Khi mới mười mấy tuổi đã dám viết thư tình cho cô, em còn nhớ không hả?”
Ngô Bình ngại ngùng nói: “Kìa cô, chuyện xưa rồi mà cô cứ nhắc mãi”.
Bạch Băng cười khúc khích, nụ cười của cô ấy như trăm hoa đua nở, Ngô Bình nhìn đến ngây ngẩn, sau đó không nhịn được mà nhìn xuống những nơi cấm kỵ, đã thế còn dùng khả năng nhìn xuyên thấu.
Bạch Băng chợt im lặng rồi nghiêm giọng: “Em nhìn đi đâu thế hả?”
Ngô Bình vội ngoảnh mặt đi: “Dạ, em đang suy nghĩ mấy việc. Cô Bạch, mai cô đi mà có vấn đề gì thì cứ gọi cho em nhé”.
Chiếc xe lăn bánh tới khu mà Bạch Băng sống, Ngô Bình tiễn cô ấy xuống xe rồi nhìn cô ấy đi vào trong tiểu khu.
Anh chưa lên xe ngay mà nói với Cương Tử: “Anh lái xe ra xa đi, lát tôi sẽ gọi anh sau”.