Chương 556
Sau đó gã nói: “Bố tôi với Ngô Hữu Tuyền là chỗ quen biết, mà anh của gã là Ngô Hữu Dung còn là ông trùm giới đầu tư. Nếu như Ngô Hữu Dung đầu tư thì nhà họ Tần không chỉ có vốn mà còn có thể mở rộng kênh tiêu thụ. Anh có thể làm được những việc này sao?”
“Được chứ! Sư thúc tổ của tôi chỉ cần nói một câu thôi là giải quyết được!”
Lúc này cánh cửa bật mở, Diệp Huyền đem theo hai cấp dưới đi vào, mỗi người ôm một két rượu.
Diệp Huyền cười hì hì, nói: “Sư thúc tổ, đệ tử mang rượu đến rồi”.
Ngô Bình vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Ngồi xuống đi”.
Ngô Bình nói: “Giới thiệu cho anh, đây là bạn thuở nhỏ của tôi”.
Diệp Thiên Tông liền chắp tay nói: “Xin chào mọi người, tôi là Diệp Huyền”.
Hứa Hạo Nhất vừa thấy Diệp Huyền là đã bực mình, nói: “Anh vừa nói cái gì cơ, chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết sao?”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn Hứa Hạo Nhất, vô cùng khinh miệt. Anh ta đã thấy quá nhiều kẻ tầm thường như thế này, có tiền nhưng lại chẳng có tu dưỡng, khiến ngôn hành cử chỉ chẳng ra sao, rất dễ gây hiềm khích với người khác.
Anh ta chẳng buồn quan tâm đến gã, dù sao thì anh ta cũng là đời thứ ba của gia tộc hàng đầu tại Thiên Kinh, Hứa Hạo Nhất hoàn toàn không cùng một đằng cấp với anh ta. Anh ta nói với Ngô Bình: “Tiền bối, có chuyện gì vậy ạ?”
Mọi người cạn lời, thầm nghĩ: Anh còn không biết có chuyện gì mà dám nói chỉ cần nói một câu đã giải quyết được sao?
Ngô Bình thuật qua tình hình, Diệp Huyền liền lạnh nhạt nói: “Cái này rất đơn giản, Ngô Hữu Dung là bậc đàn anh của đệ tử, đệ tử có thể giúp nói vài câu”.
Tần Nhược Vũ kinh ngạc: “Anh Diệp quen Ngô Hữu Dung sao?”
Diệp Huyền rất thích phụ nữ, nếu không phải biết đây là
Tần Nhược Vũ mừng như điên: “Vậy thì cảm ơn anh quá”.
Diệp Huyền liền gọi điện ngay, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia đã nghe máy, một giọng cười sảng khoái vang lên: “Cậu Diệp, mặt trời mọc đằng Tây hay sao mà cậu lại gọi điện cho tôi thế?”
Diệp Huyền: “Anh Ngô, có mối làm ăn muốn giới thiệu cho anh đây”.
Ngô Hữu Dung nói: “Ồ? Mối làm ăn gì vậy?”
Diệp Huyền: “Là như thế này, tôi đưa điện thoại cho bạn tôi rồi hai người nói chuyện nhé”, nói rồi anh ta đưa điện thoại cho Tần Nhược Vũ.
Tần Nhược Vũ rất kinh ngạc, cô ấy nhận lấy điện thoại, một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Hai người nói chuyện một lúc, Tần Nhược Vũ liền nhẹ nhõm hơn hẳn: “Cảm ơn ông chủ Ngô, vâng, tôi rảnh, mai gặp nhé”.
Sau khi cúp máy, Ngô Bình hỏi: “Đã quyết định rồi sao?”
Tần Nhược Vũ gật đầu: “Ông chủ Ngô nói tám giờ tối mai gặp ở Hải Thành”.
Trong lúc hai người nói chuyện thì tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. Hứa Hạo Nhất vô cùng kinh ngạc, lúc này gã mới phát hiện tên Diệp Huyền mới đến này không hề đơn giản.
Gã liền cười gượng: “Hóa ra anh Diệp quen Ngô Hữu Dung, vậy Nhược Vũ nhà tôi cũng đỡ vất vả hơn, tôi thay mặt Nhược Vũ cảm ơn anh Diệp”, nói rồi gã giơ ly rượu lên.
Diệp Huyền chẳng hề nhúc nhích mà lạnh nhạt nói: “Không phải ai kính rượu tôi cũng uống đâu”.