Chương 602
Tiếng súng vang lên, Khả Ái đã bắn nổ đầu tên đó. Sau đó những tiếng súng liên tiếp vang lên, tất cả những kẻ có thể chống trả trong đám cướp ấy lần lượt bị Khả Ái bắn chết.
Ngô Bình cũng ngắm bắn một tên. Đối phương là cao thủ cảnh giới Thần, tuy đã trúng độc nhưng vẫn còn sức chiến đấu, đang liều mạng chạy thật xa.
Anh nhắm chuẩn, rồi bóp cò.
“Pằng”.
Đạn bắn trượt, cách mục tiêu ít nhất ba mươi mét. Anh đỏ mặt, nhanh chóng điều chỉnh góc độ rồi bắn phát thứ hai. Với phát súng này, viên đạn bắn cách mục tiêu bảy, tám mét.
“Pằng”.
Sau phát thứ ba, người đang chạy trốn vào rừng sâu đã ngã xuống đất với lồ ng ngực bê bết máu.
Khả Ái cười nói: “Đỉnh, bắn phát thứ ba đã trúng mục tiêu, anh quả là thiên tài bắn tỉa”.
Lúc này, Đường Băng Vân đã xông vào toà nhà có độ cao và kết cấu vững chắc nhất. Mấy tiếng gầm giận dữ vọng ra. Một bóng người tông vỡ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
Đó là một người đàn ông thô kệch ngoài bốn mươi tuổi, vẻ mặt hung dữ, khí đen phủ kín mặt. Người này trúng độc khá nặng, vừa nhảy xuống đất đã chạy vào rừng.
Chính vào giây phút nhấc chân lên, một viên đạn đã nổ tung đầu người nọ. Đó là đạn xuyên giáp, dù có là cao thủ Tiên Thiên cũng không chịu nổi!
Sau đó Đường Băng Vân cũng đáp xuống đất, liếc nhìn thi thể rồi bật ngón cái về phía Khả Ái đang đứng.
Cuộc giết chóc vẫn tiếp tục. Trong hơn ba trăm người đã có ít nhất hai trăm tám mươi người trúng độc, số ít người không trúng độc đều có tu vi không cao, chẳng mấy chốc đã bị Tàng Phong và Huyết Đao giải quyết.
Hai mươi phút sau,
Ngô Bình cười hỏi: “Sao, kế hoạch của tôi ổn chứ?”
Đường Băng Vân đáp: “Cũng được, giúp chúng tôi tiết kiệm tiền hai quả đạn đạo”.
Ngô Bình ngây ra: “Đạn đạo?”
Đường Băng Vân nói: “Thật ra tôi còn một kế hoạch nữa. Nếu khúc xương này khó nhai quá thì chúng tôi sẽ dùng máy bay ném b0m, biến khu vực này thành biển lửa và cho nổ chết đám người Tống Khai Giáp tại đây”.
Ngô Bình thấy đầu mình tê rần: “Điều động máy bay quân sự luôn ư?”
Cô ấy trả lời: “Ừ. Quân đội chúng tôi có mười hai máy bay chi3n đấu, sáu máy bay ném b0m, còn có hai loại tên lửa đạn đạo”.
Ngô Bình rất kinh ngạc. Trên thế giới này, ngay cả một số quốc gia hạng trung cũng không dám bảo mình có đến mười tám máy bay chi3n đấu đâu nhỉ?
Anh hỏi: “Vậy các cô có xe tăng không?”
“Tính cơ động của xe tăng quá kém, chỉ trang bị năm chiếc”, cô ấy đáp.
Ngô Bình thở dài: “Hoá ra cô là quân phiệt”.
Đường Băng Vân hờ hững nói: “Bây giờ là thời đại khoa học công nghệ phát triển. Sức mạnh của một người dù sao cũng không thể bằng sức mạnh công nghệ”.
Đột nhiên Ngô Bình xoa hai tay vào nhau, ướm hỏi: “Hôm nào cho tôi lái thử máy bay chi3n đấu được không?”