Chương 606
Hắn đã hành nghề được mười năm, nhưng chưa từng thất bại một lần nào, hiện giờ hắn đã trộm được hơn 13 món đồ, hơn nữa món nào cũng là vật rất quý, ví dụ như kiếm Long Tuyền của nhà họ Bạch, kiếm Đạt Ma của chùa Đại Thiền, vòng Song Long của Võ Đang.
Những thế lực lớn này cũng không làm gì Đinh Mặc được, vì không ai biết hắn là ai và hắn đã cất đồ ăn trộm ở đâu.
Nghe đến đây, Ngô Bình cười nói: “Thế ông phải vui mới đúng, theo phong cách hành nghệ của tên này thì hắn chỉ lấy vật quý thôi. Như thế chứng tỏ đá Bàn Cổ của ông có giá trị cao, không thì hắn đã chẳng thèm để mắt tới”.
Tiết Thái Hổ thở dài nói: “Nhưng dù nó có giá trị đến mấy thì cũng sắp không còn là của tôi nữa rồi, nhất định Đinh Mặc sẽ trộm nó đi mất”.
Ngô Bình: “Ông vừa nói hắn lấy trộm những món đồ rấ lớn mà không ai phát hiện ra, ông không thấy chuyện này rất kỳ quặc à?”
Tiết Thái Hổ cười khổ nói: “Có gì kỳ quặc đâu, vì chuyện gì hắn chẳng làm được”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi nói với Tiết Thái Hổ: “Ông định nhờ tôi đối phó với Đinh Mặc hả?”
Tiết Thái Hổ gật đầu thật mạnh: “Cậu chủ Ngô là cao thủ đẳng cấp, chắc chắn có thể giúp được tôi”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Đến chùa Đại Thiền và nhà họ Bạch còn bó tay thì tôi làm được gì? Ông nhờ cao thủ khác đi”.
Tiết Thái Hổ vội nói: “Cậu chủ Ngô, nếu đến cậu cũng không đối phó được với Đinh Mặc thì tôi chỉ còn cách nhận thua thôi. Giờ tôi sẽ xẻ đá Bàn Cổ ra rồi bán thứ bên trong đi luôn”.
Ngô Bình cười hỏi: “Được đấy, tôi cũng đang muốn biết bên trong có bảo bối gì”.
Tiết Thái Hổ thở dài: “Cậu chủ Ngô, tôi đồng ý bán đá Bàn Cổ cho cậu”.
Ngô Bình nhướn mày: “Hả? Bán cho
Tiết Thái Hổ giơ ba ngón tay lên: “Ngày xưa có người trả tôi ba tỷ nhưng tôi không bán, cậu chủ Ngô có duyên với tôi nên tôi sẽ bán cho cậu với giá ba tỷ”.
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Được, giờ ông dẫn tôi đi xem đi”.
Tiết Thái Hổ lập tức mời anh đi tới một nơi được canh phòng nghiêm ngặt, vòng trong vòng ngoài đều có ba tầng vệ sĩ, thậm chí còn lắp đặt két bảo vệ chuyên biệt của ngân hàng, đến một con muỗi cũng không bay vào được.
Trong căn phòng với bốn bức tường được gia cố bằng hợp kim như một chiếc tủ sắt có một tảng đá cao bằng một người lớn, nó có hình như toà tháp, nhìn bên ngoài chỉ như môt tảng đá thô.
Tiết Thái Hổ nói: “Cậu chủ Ngô, đây chính là Đá Bàn Cổ, bảo bối của nhà họ Tiết tôi, đã truyền nhiều đời rồi”.
Ngô Bình nhìn xuyên qua lớp vỏ thì thấy quả nhiên bên trong có một loại phỉ thuý đế vương lục cực quý, nhưng không to lắm. Ngoài ra, ở chỗ khác lại có một chiếc hộp bằng đồng. Chiếc hộp này dài 20 phân, hình như có hình lập phương. Anh tiếp tục nhìn xuyên vào bên trong thì ngạc nhiên phát hiện có bảy hòn đá với các màu sắc khác nhau ở bên trong, anh biết đó chính là tiên thạch.
Ngoài bảy viên tiên thạch đó ra thì còn có hai bình thuốc, một bình màu xanh và một bình màu trắng. Trong bình màu xanh có ba viên đan dược màu tím, còn bình màu trắng thì có bốn viên đan dược màu xanh.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ông bán cho tôi thật chứ?”