Chương 629
Loại sóng âm này khiến Ngô Bình và Đinh Mặc cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như nó có thể ảnh hưởng đến tâm trí của con người. Ngô Bình vội vã chụp lấy quả cầu rồi nói: “Thứ này quả nhiên rất thú vị”.
Cả thảy ba mươi bảy khối đá, to có nhỏ có. Ngô Bình đang định mở những khối đá còn lại ra xem bên trong có gì thì một đám người lao tới. Có vẻ bọn họ là dân bản địa.
Đi đầu là một người đàn ông, ông ta nói một ngôn ngữ hình như là tiếng địa phương. Người lái máy xúc nói với Đinh Mặc: “Ông chủ, những người này không cho chúng ta đào nữa. Họ nói nếu còn đào thì sẽ đánh chúng ta”.
Ngô Bình mặc dù không sợ những người này nhưng anh cũng ngại va chạm với dân bản địa nên anh nói với người lái máy xúc: “Anh nói với họ rằng chúng ta đang nghiên cứu địa chất, chỉ cần họ không làm to chuyện thì tôi sẽ cho thôn của họ một khoản tiền”.
Người lái máy xúc nói gì đó với đám người kia rồi quay đầu lại nói: “Ông chủ, bọn họ đòi mười nghìn Euro”.
Ngô Bình: “Được, bảo họ cử ra một người, tôi sẽ chuyển khoản cho người đó”.
Một lát sau, một người thanh niên cầm điện thoại đi tới. Người lái máy xúc làm phiên dịch còn Ngô Bình chuyển tiền vào tài khoản cho anh ta. Thấy tiền vê tài khoản, người thanh niên kia vô cùng phấn khởi, vội vã chạy về báo tin vui với những người dân khác. Mọi người ồ lên reo hò vui sướng.
Đinh Mặc nói với Ngô Bình: “Phỉ thuý dù rất có giá nhưng người dân chẳng được lợi lộc gì từ đó nên vẫn nghèo rớt mồng tơi. Như những người dân này, thu nhập mỗi năm của họ chỉ vào khoảng một trăm Euro. Chú cho họ mười nghìn Euro là bằng thu nhập trong nửa năm của cả thôn rồi”.
Ngô Bình gật đầu, chỉ cho người lái máy xúc vị trí đào thứ hai để tiếp tục khai quật. Anh cũng không mở những khối đá kia nữa mà chất luôn lên chiếc xe ben mà mình vừa gọi tới rồi chở về.
Đến buổi chiều, toàn bộ những khối đá bí ẩn ở những vị trí anh tìm thấy đã được đào hết lên, cả thảy hơn
Bởi xe phải kéo đá, đường lại khó đi nên chiếc xe đi rất chậm. Đến khi ra tới đường lớn thì trời đã sắp tối. Họ quay về đến biệt thự thì đã là hơn mười giờ tối.
Tiết Thái Hổ thấy Ngô Bình kéo về một đống đá nhưng không phải nguyên thạch phỉ thuý thì tò mò hỏi: “Cậu chủ Ngô, đống đá này để làm gì vậy? Tôi thấy nó có vẻ không đáng tiền”.
Ngô Bình: “Ông không cần lo việc đó, cứ đóng gói lại rồi vận chuyển xuyên đêm về Vân Kinh cho tôi”.
Tiết Thái Hổ gật đầu đồng ý rồi lập tức đi sắp xếp người vận chuyển.
Hai anh em Ngô Bình vừa ngồi xuống uống hớp trà thì Đường Tử Di gọi điện tới. Trong điện thoại, giọng cô vô cùng phấn khích: “Ngô Bình, nguyên thạch anh mua đều là cực phẩm. Em đã cho người cưa hai khối ra, bên trong đặc là ngọc, nước ngọc lại còn là cực phẩm”.
Ngô Bình: “Hàng anh chọn thì đương nhiên không thể có vấn dề. Đúng rồi, em cứ cho người cưa hết số nguyên thạch đó ra đi. Anh đang định cho nó vào kho của thị trấn phỉ thuý”.
Đường Tử Di: “Được! Phỉ thuý là anh mua về, em sẽ cho người kê giá ra rồi chuyển khoản cho anh”.
Ngô Bình chiếm bốn mươi phần trăm cổ phần của thị trấn phỉ thuý còn tập đoàn Đường Thị chiếm sáu mươi phần trăm còn lại. Vì lẽ đó, anh sẽ giảm giá cho họ một chút. Còn lại thì anh cũng không khách sáo từ chối mà chỉ nói nếu đang thiếu vốn cho dự án thì có thể trả sau. Ngoài ra, anh nhờ Đường Tử Di nhận giúp những khối đá kia. Bên trong những khối đá này có thứ gì đó, có lẽ còn giá trị hơn chỗ phỉ thuý kia nhiều.
Đêm đó, Đinh Mặc nhận được điện thoại và rời khỏi biệt thự. Anh ta nhận được tin tức, phải lập tức đi điều tra dấu vết của động Tiên.
Đinh Mặc không có ở đó, Ngô Bình thấy khá buồn chán. Cả đêm anh luyện đi luyện lại tám động tác đầu tiên của Đoàn Thể Thuật, đến tận khi trời sáng mới thôi.