Chương 631
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Em có em gái sao? Sao anh chưa từng nghe nói tới?”
Đường Tử Di cười khổ: “Em gái em từ nhỏ đã bị bệnh tự kỷ nhưng lại cực kỳ thông minh. Nó không thích giao tiếp với người khác. Bác sĩ tâm lý nói nó bị thiếu khả năng đồng cảm. Cho nên nhiều năm nay, nó đều ở nước ngoài điều trị”.
“Vậy kết quả thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Cũng có chút hiệu quả, nhưng nó vẫn không thích tiếp xúc với người khác như trước. Có điều, từ nhỏ nó đã thích y học, đã tự học đến bậc tiến sĩ ở trường Y. Em nghĩ y thuật của anh lợi hại như vậy, nếu nó được gặp anh thì sẽ vô cùng hâm mộ anh. Hơn nữa nó có năng khiếu học y, cho nên em mới xin anh thu nhận nó làm đệ tử”.
Ngô Bình nói: “Tử Di à, em ấy chỉ đơn thuần muốn theo anh học y?”
Đường Tử Di khẽ thở dài: “Dạo trước bác sĩ điều trị nói với em rằng gần đây Tử Yên có ý định tự tử, đã tự tử hai lần rồi, may mà được phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật khó tưởng tượng”.
Ngô Bình hỏi: “Sao lại tự tử?”
Đường Tử Di đáp: “Em sợ muốn chết. Tử Yên bảo với em rằng y học là sở thích duy nhất của con bé. Nhưng con bé lại cảm thấy y học hiện đại đã đi vào ngõ cụt, không đáng để học nữa. Thế nên con bé thấy cuộc đời tẻ nhạt, không còn ý nghĩa nữa, muốn tìm cái chết để giải thoát”.
Lúc này Ngô Bình mới hiểu ra, Đường Tử Di muốn Đường Tử Yên học thêm những y thuật khó và kỳ diệu hơn, từ đó có mục tiêu mới trong đời, không tìm đến cái chết nữa.
Chuyện này, tất nhiên là anh phải giúp rồi. Anh nghĩ ngợi giây lát, bèn nói: “Được, anh đồng ý. Giờ em ấy đang ở đâu?”
Đường Tử Di mỉm cười, đi đến căn phòng đối diện rồi gọi: “Tử Yên, mau
Bước ra là một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, gương mặt có vài phần giống Đường Tử Di nhưng gầy hơn, mặc chiếc đầm tím, ánh mắt rất lạnh, xinh đẹp không kém gì chị gái.
Đó là cô gái mắc bệnh tự kỷ, Đường Tử Yên – em gái của Đường Tử Di.
Đường Tử Yên vừa bước ra đã nhìn thẳng vào Ngô Bình mà hỏi: “Anh là bác sĩ sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Đúng rồi, Tử Yên. Mời ngồi”.
Ngồi bên cạnh anh, Đường Tử Yên hỏi chuyện: “Chị em nói rằng anh giỏi y thuật thật sự. Anh có thể cho em biết, thế nào là ‘y thuật thật sự’ hay không?”
Ngô Bình gật đầu: “Câu hỏi rất hay nhưng anh sẽ không trả lời em vội. Em là tiến sĩ Y học, vậy em có thể cho anh biết giới hạn thể chất của một người là bao nhiêu không?
Đường Tử Yên đáp: “Giới hạn tốc độ của con người là mười hai mét một giây, nâng tạ tối đa là bốn trăm bảy mươi hai ký…”
“Được rồi”, Ngô Bình ngắt lời, “Em xuống lầu với anh”.
Anh đứng dậy rồi đi xuống lầu, Đường Tử Yên và Đường Tử Yên bèn cất bước theo sau. Khi xuống dưới nhà, đối diện họ là một khu vực tập thể thao cỡ nhỏ, có cả đường chạy một trăm mét.
Họ đi đến một đầu đường chạy. Ngô Bình nói với Đường Tử Yên: “Anh sẽ cho em thấy, giới hạn của một người vượt xa tưởng tượng của em. Em tính giờ đi, xem tốc độ của anh là bao nhiêu”.
Đường Tử Yên lấy điện thoại ra, vừa mở ứng dụng đếm giờ vừa nói: “Chuẩn bị, bắt đầu!”
“Ầm!”
Mặt đất hơi rung chuyển, gió lớn nổi lên, cuốn bụi bay mịt mù. Ngô Bình lao về phía trước như tên bắn. Chân anh gần như không chạm đất, sải một bước chân đã hai mươi, ba mươi mét, trọng tâm vững vàng, tựa như cưỡi gió lướt đi.