Chương 634
Ngô Bình biết đây chỉ là công ty “giả” thôi, bèn nói: “Anh không giỏi mấy chuyện này, em làm là được rồi”.
Thứ mà Ngô Bình quan tâm nhất không phải là phỉ thuý mà là hơn một trăm khối đá. Số đá này được chất bừa trong góc nhà kho, xem ra Đường Tử Di cũng không nghĩ chúng là đồ tốt.
Đi đến trước đống đá ấy, Đường Tử Di cười hỏi: “Số đá này có gì đặc biệt à?”
“Tất nhiên rồi”, Ngô Bình rút sát kiếm ra, huơ một cái đã bổ hòn đá to bằng quả bí làm đôi. Không ngờ trong hòn đá lại có một cái hốc, trong hốc đựng một chiếc vòng tay làm bằng ngọc, rất nhẹ, có màu tím nhạt, đeo vào tay có cảm giác ấm áp. Bề mặt vòng tay còn có hoa văn rất đẹp nữa.
Nhìn thấy chiếc vòng, Đường Tử Di kinh ngạc thốt lên: “Đẹp quá!”
Ngô Bình quan sát một lúc. Trong chiếc vòng này có một luồng năng lượng rất kỳ diệu, hình thành từ trường có ích cho con người. Nếu đeo lâu ngày, sẽ rất có lợi cho cơ thể.
Thấy cô ấy thích như vậy, Ngô Bình bèn nói: “Tặng cho em đấy”.
Đường Tử Di vui vẻ đáp: “Cảm ơn anh. Vậy em nhận nhé”. Sau đó cô ấy đeo vòng ngọc vào tay, cảm giác dễ chịu lập tức lan khắp toàn thân.
Cô ấy ngạc nhiên, vội vã tháo vòng ra, cảm giác ấy liền biến mất. Khi đeo vào, cảm giác dễ chịu ấy lại quay về.
“Thần kỳ ghê!”, Đường Tử Di ngỡ ngàng vô cùng: “Chiếc vòng này quý quá, em không nhận được đâu”.
Cô ấy vội vàng tháo ra, trả cho Ngô Bình. Đã quen nhìn quen nghe từ bé, cô ấy có thể phán đoán được giá trị của chiếc vòng này rồi, e là không kém gì Luyện Thần Đồ!
Ngô Bình đảo mắt: “Mới nãy còn bảo nhận, giờ lại nói không dám nhận nữa? Được rồi, nếu em
Đường Tử Di lo lắng: “Anh định tặng ai?”
Ngô Bình gãi má: “Huyện Minh Dương có một cô cảnh sát xinh lắm, lần trước cô ấy bảo là muốn mua vòng tay. Thế thì anh tặng cho cô ấy thôi”.
“Sao lại tặng cô ấy chứ?”, Đường Tử Di liền đeo lại chiếc vòng vào cổ tay mình như thể sợ bị người ta cướp mất.
Ngô Bình cười toe toét: “Thế mới phải chứ. Thay vì đem cho người khác, chi bằng nhận lấy đi”.
Biết mình bị anh lừa, Đường Tử Di bèn tức tối quát: “Đồ xấu xa!”. Cô ấy giơ chân toan đá anh, nhưng lại bị Ngô Bình nắm chặt lấy cổ chân. Cảm giác mềm mại trơn mịn ấy khiến lòng anh xao động.
Đường Tử Di giật mình, lảo đảo chực ngã xuống đất. Ngô Bình vội vàng ôm eo cô ấy, gần như ôm trọn người đẹp vào lòng.
Dáng dấp yêu kiều ấy khiến Ngô Bình càng ôm chặt hơn.
Đường Tử Di thấy tim mình loạn nhịp, song không hề phản kháng.
Ngô Bình cũng chỉ ôm cô ấy một lúc thôi. Dù sao kho hàng cũng không phải là nơi để tình tứ. Anh buông tay, đoạn bảo: “Tử Di à, tối nay anh sẽ cắt số đá này ra để kiểm tra. Em về nghỉ ngơi trước đi”.
Gương mặt còn đỏ bừng, Đường Tử Di gật gật: “Để em sai người dọn dẹp phòng giúp anh. Sáng mai em mang bữa sáng đến cho anh nhé”.
Ngô Bình nán lại, chuẩn bị cắt thêm vài hòn đá nữa. Không tính hòn đá vừa rồi, ở đây tổng cộng có một trăm hai mươi ba viên đá. Thứ bao bọc bên trong chúng đều rất hỗn tạp, nhưng đều không phải là vật bình thường. Dù sao thì vật có thể được bảo quản hoàn chỉnh như vậy dưới nham thạch nhiệt độ cao nhất định không hề đơn giản.