Chương 642
Diệp Thiên Tông mang rượu ngon tới, sau đó bốn thầy trò ngồi uống với nhau tới khi trời sáng bảnh.
Khi mặt trời lên cao, Ngô Bình chợt nhận được điện thoại của Nhiếp Sơn Hà, anh giật mình, không lẽ đã gom đủ đồ rồi ư?
Nhiếp Sơn Hà nói: “Cậu Ngô, tôi đã gom đủ những thứ cậu cần, khi nào thì bắt đầu được?”
Ngô Bình: “Tốt, tôi đang ở huyện Thanh Sơn, ông đến đây đi”.
Kể ra cũng trùng hợp, núi Long của Hoàng Tuyền lại ở ngay huyện này.
Đông Phật tiên sinh nghe thấy đường Hoàng Tuyền thì hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngô Bình không giấu giếm mà kể lại mọi việc luôn, mấy người đó nghe xong thì đều biến sắc mặt, Diệp Thiên Tông nói: “Sư đệ, sao đệ sơ suất thế, chuyện lớn thế này mà giờ mới nói?”
Ngô Bình: “Sư huynh bình tĩnh, giờ em nói cũng đã muộn đâu. Nhiếp Sơn Hà đã gom đủ đồ rồi, em có cách để phong ấn con đường ấy lại mà”.
Đông Phật tiên sinh gật đầu: “Được, dẫu sao ta cũng ở lại thêm mấy hôm nữa, chờ con xử lý xong chuyện này rồi ta mới đi”.
Nhiếp Sơn Hà hành động rất nhanh, khoảng chín giờ sáng là ngồi trên trực thăng rồi đáp xuống khoảng đất trống ở thung lũng rồi.
Ông ta vừa xuống máy bay thì đã nhìn thấy Đông Phật tiên sinh và các đệ tử của ông ấy. Nhiếp Sơn Hà chấn động, vội vàng đi tới bái chào: “Chào các vị tiền bối”.
Ngô Bình: “Đây là Đông Phật tiên sinh – sư phụ của tôi, còn đây là Diệp Thiên Sinh và Dương Mộ Bạch – hai vị sư huynh của tôi”.
Nhiếp Sơn Hà cũng là người lõi đời nên đương
Diệp Thiên Tông: “Được rồi, không cần khách sáo nữa. Vụ đường Hoàng Tuyền không phải chuyện chơi, ông dẫn đường đi, chúng tôi sẽ đi cùng”.
Nhiếp Sơn Hà đồng ý rồi đi ngay, cả đoàn người ngồi lên trực thăng rồi bay lên núi Long.
Trực thăng bay chừng nửa tiếng, Ngô Bình đã nhìn thấy một dãy núi hình rồng ở bên dưới, anh ngạc nhiên nói: “Địa thế đẹp quá, đúng là long mạch có khác”.
Nhiếp Sơn Hà thở dài: “Ai mà ngờ cao nhân thời xưa lại mượn long mạch này để trấn áp đường Hoàng Tuyền chứ. Nếu biết trước thì đánh chết tôi cũng không dám xây mộ ở đây đâu”.
Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng đã đáp xuống một khoảng đất lộn xộn, rõ ràng nơi này đang được khai phá, nhưng sau đó thì bị lấp lại, tại đây vẫn còn nhiều công cụ vứt lung tung.
Diệp Thiên Tông liếc nhìn rồi cười lạnh nói: “Nhiếp Sơn Hà, dã tâm của ông cũng lớn đấy, dám xây mộ ở đây, quy mô còn to thế này nữa”.
Nhiếp Sơn Hà cười trừ: “Ông Diệp, tôi biết lỗi rồi mà! Đường Hoàng Tuyền phải được trấn áp, không thì sẽ có đại hoạ”.
Diệp Thiên Tông: “Giờ mới biết sợ à?”
Ngô Bình vội nói: “Sư huynh, cách của em chỉ trấn áp con đường này cỡ trăm năm thôi, thế được không nhỉ?”
Diệp Thiên Tông gật đầu: “Đành vậy thôi chứ sao, bọn anh muốn làm vậy còn không được nữa là”.