Chương 680
Diệp Huyền trả lời: “Tên là Lục Tiểu Ất, hôm qua chưa đến, vẫn đang nằm viện. Bị đánh vào đầu, phụ nữ cũng bị kẻ khác cướp mất. Kẻ ra tay là người của Giang Bắc, tên Vạn Nộ Đào”.
Họ Vạn, còn ở Giang Bắc, Ngô Bình tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là người nhà của Vạn Phùng Xuân?”
Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối đoán đúng rồi. Vạn Nộ Đào là con riêng của Vạn Phùng Xuân, cực kỳ hung hãn. Hắn lộng hành ở Giang Bắc đã đành, còn dám chạy đến Vân Kinh đánh anh em của đệ tử. Tiền bối nói xem, có phải nên xử lý hắn không?”
Ngô Bình cũng là thanh niên hai mươi mấy tuổi, bèn gật đầu: “Đúng là cần xử lý. Anh có kế hoạch gì?”
Diệp Huyền cười hề hề: “Thì đệ tử đang tính nhờ tiền bối giúp đỡ này. Vạn Nộ Đào cũng có bản lĩnh lắm, bên cạnh còn có hai cao thủ, không dễ đối phó”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, khi nào ra tay thì gọi tôi”.
Diệp Huyền cả mừng: “Tốt quá rồi. Bảy giờ tối nay, Vạn Nộ Đào chắc chắn sẽ đến quán bar Sói Hoang. Hắn thích cô ca sĩ ở đó, đêm nào cũng đến”.
Diệp Huyền không rảnh rỗi nổi, nói được mấy câu lại ra ngoài. Ngô Bình cũng mặc kệ, ở nhà tu luyện thần thức.
Anh tu luyện Ý thức mấy hôm rồi, chẳng biết có phải do uống linh tương hay không mà hôm nay tu luyện vô cùng suôn sẻ. Trời còn chưa tối thì anh đã luyện thành Ý thức.
Ý thức là phần quan trọng nhất trong sáu thức. Một khi luyện thành, thôi miên, huyễn thuật này kia sẽ liên tiếp xuất hiện,
Nhân lúc trời chưa tối, anh đã luyện một loại huyễn thuật cực mạnh, lấy Ý thức làm nền tảng, với sự hỗ trợ của môi trường xung quanh, nó có thể nhanh chóng
Anh vừa luyện thành huyễn thuật thì Diệp Huyền lái xe đến, í ới gọi: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.
Cả hai lên xe, chạy đến quán bar Sói Hoang.
Quán bar Sói Hoang là một trong các quán bar nổi tiếng của Vân Kinh, thường có một nhóm người làm nhạc hẹn gặp mặt ở đây, vì vậy nơi này nổi tiếng vô cùng. Năm ngoái, quán bar này còn sản sinh ra một ca sĩ mạng, hiện giờ đã là ca sĩ hàng đầu.
Đã đặt bàn trước ở quán bar Sói Hoang, Ngô Bình vừa đến đã thấy Thiệu Tôn, Tô Vấn, và Ngưu Đống Đống. Mấy người này đều đã từng gặp nhau, nói được vài câu, Diệp Huyền mới bảo: “Tiền bối, tên ngồi bên kia chính là Vạn Nộ Đào”.
Ngô Bình nhìn sang, ở chiếc bàn cách đó không xa có ba người, một trong số họ chưa đầy ba mươi tuổi, để tóc húi cua, gương mặt toát ra vẻ hung ác. Tu vi người này không cao, luyện khí tiểu thành, nhưng sát khí toả ra đầy mình.
Đó chính là Vạn Nộ Đào. Mắt hắn dán chặt vào cô ca sĩ trên sân khấu. Cô ca sĩ ấy rất xinh, giọng hát lại trong trẻo êm tai, có thể xem là người đẹp hoàn hảo.
“Các anh định dạy dỗ hắn thế nào?”
Diệp Huyền cười hề hề: “Dĩ nhiên là phải khiến hắn hối hận vì đã đến Vân Kinh rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Chuyện này cứ giao cho tôi, các anh cứ chờ đi”.
Anh quét mắt sang, nhìn thấy một người đàn ông cường tráng, hơn ba mươi tuổi, mặt đầy mụn, nom hung hăng như sói như hổ, đang ngồi trong góc. Anh ta rõ ràng có khuynh hướng thích đàn ông.