Thần Y Trở Lại

Chương 682


trước sau

Chương 682

Anh nói với Tôn Thiệu: “Tôi ra đây một lát”.

Tôn Thiệu cười nói: “Anh Ngô, tôi biết cô ấy, khuyên anh đừng qua đó mà làm gì”.

Ngô Bình mỉm cười: “Không thử thì sao biết được?”

Anh cầm ly rượu lên rồi đi tới ngồi xuống cạnh Nhậm San San, cô ấy nhướn mày định bỏ đi, nhưng khi nhìn thấy là Ngô Bình thì không khỏi ngạc nhiên: “Là anh à?”

Ngô Bình: “Tôi không được đến đây à?”

Nhậm San San quay mặt đi, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Đại thần y cũng đến quán bar đàn đúm ư?”

Ngô Bình: “Thi thoảng thôi, nay tôi đến tìm người”.

Nhậm San San chợt thở dài một hơi.

Ngô Bình: “Cô gặp chuyện gì à?”

“Biết rồi còn hỏi”, cô ấy lạnh giọng nói: “Tôi đến tìm đàn ông, nhưng tìm bảy ngày rồi mà vẫn chưa ưng ai”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Trời đất! Tôi bảo cô đi tìm đàn ông thì cô tìm theo cách này à?”

Nhậm San San bực mình nói: “Không tìm kiểu này thì tìm kiểu gì?”

Ngô Bình chịu thua, anh thở dài rồi chỉ về phía Thiệu Tôn ở gần đó: “Người kia thế nào, vừa đẹp trai vừa giàu có”.

Nhậm San San liếc nhìn rồi tỏ vẻ chê bôi: “Cậu lớn nhà họ Thiệu, tôi chẳng ưa”.

Ngô Bình cười trừ: “Nếu đến Thiệu Tôn mà cô còn chê thì cô tìm bạn trai hơi bị khó đấy”.

Nhậm San San

hừ một tiếng: “Tôi có yêu cầu cao đâu”.

Ngô Bình nổi hứng: “Cô thử nói cho tôi nghe mẫu bạn trai lý tưởng của cô đi”.

Nhậm San San: “Khiến tôi không ghét là được”.

Ngô Bình liếc nhìn cả đống đàn ông trong quán rồi nói: “Bao nhiêu người thế này mà cô không ưng nổi ai à?”

“Có một người”, Nhậm San San liếc nhìn Ngô Bình: “Tôi thấy anh rất được, hay anh làm bạn trai tôi đi?”

Ngô Bình cười lạnh: “Cô nghĩ hay quá nhỉ, tôi có bạn gái rồi”.

Nhậm San San cũng cười lạnh: “Thật ra tôi thấy anh là chướng mắt nhất đấy, cho nên anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đùa thôi”.

Ngô Bình: “Cô đùa làm tôi sợ hết hồn đấy, à sao cô lại đến Vân Kinh?”

Nhậm San San: “Công ty ở Vân Kinh gặp chút trục trặc”.

“Cần tôi giúp gì không?”

Nhậm San San không nhịn được chế giễu anh: “Chuyện liên quan đến phong thuỷ, anh có giúp được không?”

Ngô Bình không hề giận dữ: “Cô thử nói đi xem nào”.

Nhậm San San: “Nhà tôi có một nhà máy điện tử, một tháng trở lại đây đã có ba người tự sát ở đó rồi. Giờ mọi người đang truyền nhau là nhà máy có ma, nhiều người sợ nên thi nhau xin nghỉ”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện