Chương 685
Ngô Bình cau mày: “Lũ khốn này, không thể biết điều một chút được sao?”
Lý Kim Tượng cũng thở dài: “Chịu thôi, cao thủ giang hồ nổi lên lớp lớp”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Được rồi, hôm nay tôi sẽ về luôn”.
Ngắt máy xong, anh gọi cho Đường Tử Di và Đào Như Tuyết để thông báo, sau đó lái xe lên đường cao tốc.
Hai tiếng sau, anh đã có mặt ở huyện Minh Dương, anh vừa vào nhà thì nhận được điện thoại của Nhậm San San: “Thần y Ngô, chuyện ở nhà máy của tôi giải quyết xong rồi, không phiền đến anh nữa”.
Ngô Bình nói: “Thế hả? Mời được cao thủ rồi à?”
Nhậm San San: “Bố tôi đã mời được một đại sư ở Loan Đảo, ông ấy đã tìm ra nguồn cơn của sự việc rồi”.
Ngô Bình cũng không hỏi kỹ nữa: “Vậy thì chúc mừng cô”.
Nhậm San San: “Anh không muốn biết người đó là ai à?”
“Không”, Ngô Bình nói xong thì ngắt máy luôn.
Mấy hôm Ngô Bình không về nhà, giờ chỉ có ông bà ngoại anh ở đây, còn Trương Lệ và Ngô Mi đang vi vu trên tỉnh. Ăn tối với ông bà xong, Ngô Bình đã đến nhà cũ kiểm tra.
Căn nhà cũ của anh đã xây xong, vài hôm nữa đổ mái và tiến hành nốt các công đoạn cuối cùng là xong. Anh quan sát thấy rất hài lòng, sau đó đã đến địa điểm làm của đội Sấm Sét.
Cả ba thành viên đều đang ở đây, mấy ngày qua họ bận túi bụi, vì có nhiều nhân vật giang hồ lui tới núi Tiên Hạc, tiếp đến lại có nhiều vụ án mạng xảy ra, làm họ vắt chân lên cổ mà chạy cũng không kịp.
Thấy Ngô Bình về, cả ba đều như trút được gánh nặng, Tống Tiểu Lang nói: “Đội trưởng, chúng tôi vừa nhận được một vụ án, đang định đi xem đây”.
Ngô Bình: “Án gì thế?”
“Có
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, xuất phát thôi”.
Bốn người lên xe rồi đi tới khu du lịch nông nghiệp, khu này nằm trên con đường duy nhất dẫn lên núi, rộng hơn chục mẫu, chủ yếu bán đồ ăn và các món dân dã thôn quê, việc kinh doanh cũng khá tốt.
Khi họ tới nơi thì người của đội cảnh sát huyện đang kiểm tra hiện trường, ông bà chủ của nơi này cũng đang được tra hỏi.
Chu Nhược Tuyết và Hà Tất Sĩ cũng có mặt ở đây, Hà Tất Sĩ đã được thăng chức lên làm đại đội trưởng, còn Chu Nhược Tuyết cũng được thăng hàm vị.
Trông thấy Ngô Bình, Hà Tất Sĩ vội đi tới: “Đội trưởng Ngô, cậu đến rồi à”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông Hà, có phát hiện gì chưa?”
Hà Tất Sĩ nói: “Nhược Tuyết, em nói đi”.
Chu Nhược Tuyết: “Bốn người này chết rất kỳ quái, họ đều bị ngạt thở, nhưng gần đây không có sông ngòi, trên người họ cũng không có dấu vết bị hành hung. Chúng tôi đã hỏi ông bà chủ của khu du lịch thì họ nói bốn người này trưa nay vẫn ăn uống vui chơi bình thường. Họ ngồi ăn đến năm giờ chiều thì chợt bất động, ông chủ thấy lạ nên đến đẩy người họ thì tất cả đều ngã xuống đất, bấy giờ ông ấy mới biết là họ đã chết. Ông chủ sợ quá nên báo cảnh sát ngay, hai mươi phút sau chúng tôi đã có mặt ở hiện trường ngay rồi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Dẫn tôi tới xem hiện trường”.
Hiện trường ở dưới giàn nho, hiện có bốn người đang nằm trước một cái bàn, vẻ mặt họ bình yên như chỉ đang ngủ say giấc.