Chương 705
Thành phố Vân Đỉnh là thành phố cấp trên của huyện Minh Dương, bên dưới còn có bốn khu, ba huyện và một thành phố, tổng cộng có hơn tám triệu dân, là một thành phố lớn.
Khoảng thời gian trước, thị trường thành phố Vân Đỉnh là Chu Truyền Võ đã được điều lên tỉnh nhậm chức, hiện nay thị trưởng mới vừa lên chức, đang chuẩn bị thể hiện năng lực.
Hoàng Tử Cường lái xe, Ngô Bình hỏi anh ta: “Tử Cường, anh biết gì về giới võ lâm thành phố Vân Đỉnh?”
Hoàng Tử Cường suy nghĩ một lát, nói: “Cậu chủ, thành phố Vân Đỉnh không có nhiều nhân vật lợi hại, trừ Ngô Hữu Tuyền thì chỉ còn một người tên là Ma Đô, hai người đều là cao thủ cảnh giới Khí”.
Ngô Bình nói: “Nhưng tôi nghe nói thành phố Vân Đỉnh còn có một thế lực thần bí nữa, anh có biết không?”
Hoàng Tử Cường nói: “Ý cậu chủ nói nhà họ Chương sao?”
“Nhà họ Chương rất thần bí sao?”
Hoàng Tử Cường do dự một lúc, nói: “Nếu nói thần bí thì cũng không hẳn. Nhà họ Chương làm nông, bao thầu đất rồi làm ruộng ở ngoại ô, làm một nông trại lớn. Xung quanh có rất nhiều nhà nông đều tới nông trại làm công, còn học thêm một ít quyền cước của chủ nông trại”.
“Nhưng có một lần, một cao thủ cảnh giới Khí từ thành phố Vân Đỉnh tới, vì uống say nên đã phát điên trong quán cơm, đánh cho mấy người bị thương, không ai có thể khống chế kẻ đó. Một đệ tử của nhà họ Chương đi ngang qua, chỉ tung một chiêu đã đánh ngã cao thủ uống say đó, chuyện này làm kinh động giới võ lâm của thành phố Vân Đỉnh. Từ đó về sau, các cao thủ trong tỉnh đến thăm nhà họ Chương, nhưng đều rất bí mật, không ai biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng kể từ đó, giới bên ngoài đều đồn nhà họ Chương thâm sâu khó lường, cao thủ nhiều như mây”.
Anh ta khựng lại một chút
Ngô Bình nhướng mày: “Cao thủ Tiên Thiên sao?”
Hoàng Tử Cường nói: “Chỉ là đoán thôi, nhưng tôi cảm thấy nhà họ Chương chắc chắn không đơn giản, vì trong số những người đến thăm có mấy cao thủ Tiên Thiên”.
Ngô Bình liền hiểu, Ngô Hữu Tuyền và Ma Đô đều chẳng đáng là gì, kẻ có sức ảnh hưởng nhất ở thành phố Vân Đỉnh chính là nhà họ Chương.
Nghĩ vậy anh liền nói: “Tử Cường, chúng ta đến nhà họ Chương một chuyến”.
Hoàng Tử Cường rất kinh ngạc: “Cậu chủ, chúng ta đột nhiên qua đó không được ổn lắm đâu. Hay là để tôi nhờ bạn làm người trung gian nhé?”
Ngô Bình phất tay: “Không cần, cứ lái xe đến thẳng đó đi, tôi muốn gặp gia chủ nhà họ Chương”.
Anh đã có thể đoán ra, nhà họ Chương là một thế gia võ lâm sống ẩn dật ngay trong thành phố lớn.
Xe đi vào khu vực thành phố Vân Đỉnh, có thể cảm nhận được nơi này phồn hoa hơn hẳn huyện Minh Dương. Ở huyện, trong số ba mươi cái xe chưa chắc đã có một chiếc siêu xe. Nhưng ở thành phố Vân Đỉnh gần như là siêu xe đầy đường, Hoàng Tử Cường mới lái có một đoạn mà Ngô Bình đã nhìn thấy bảy tám chiếc xe hơi có giá trị hàng triệu tệ trở lên.
Thành phố Vân Đỉnh rất gần tỉnh, nếu đi đường thẳng chỉ có một trăm ki-lô-mét, thế nên nhờ vào ưu thế về con đường và vị trí mà nơi đây là mạch giao kinh tế của tỉnh K. Nơi đây có nền kinh tế phát triển, dân kinh doanh lên đến hàng trăm nghìn người.
Khi xe đi tới lối qua đường, Hoàng Tử Cường liền dừng xe cho hàng người bên trái đi qua. Trong hàng người có phụ nữ có thai, có người già và trẻ nhỏ, đi khá chậm.