Chương 725
Chu Phật Sinh chưa tới năm mươi tuổi, thân hình tròn trịa, tai to hơn người thường, đầu trọc lóc, tay trái cuốn băng. Ông ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Sao tôi lại không dám lộ mặt chứ? Cậu chính là Ngô Bình sao? Trẻ như vậy mà đã tu luyện đến cảnh giới Thần, chẳng trách Từ Quý Phi xem trọng cậu như vậy”.
Ngô Bình đáp: “Chu Phật Sinh, lần này ông đến đây có mục đích gì? Báo thù sao?”
Chu Phật Sinh cười hi hi đáp: “Tạm thời tôi vẫn chưa giết được Từ Quý Phi nên chỉ có thể giết bằng hữu của hắn. Cậu và hắn ta là bằng hữu tâm đầu ý hợp, tôi giết cậu trước thì cậu thấy sao?”
“Giết tôi?”, Ngô Bình mặt không cảm xúc: “Ông có đủ sức không?”
Chu Phật Sinh cười âm hiểm: “Đương nhiên tôi không làm được, nhưng cậu ta thì được”.
Dứt lời, từ sau lưng Chu Phật Sinh, một gã thanh niên bước ra. Đồng tử của hắn là màu đỏ của máu, sát khí nồng đậm bao trùm lên hắn ta. Gã thanh niên này vừa xuất hiện là nhiệt độ xung quanh như thể đột nhiên hạ xuống.
Gã thanh niên này trừ đôi mắt đáng sợ nhìn vào ai thì người đó run rẩy ra thì tướng mạo bình thường. Có vài kẻ nhát gan nhìn hắn mà sợ tè cả ra quần, hai chân mềm nhũn ngồi phệt xuống đất.
Gã thanh niên nhìn Ngô Bình. Trong khoảnh khắc đó anh cảm nhận được một lực sát thương kinh hoàng đang ập tới.
Ngô Bình cười lạnh bởi vì anh phát hiện ra đối phương đang dùng thần thức để tấn công anh. Anh vừa luyện xong thần thức, lập tức dùng phương pháp ghi chép trên phiến ngọc để phản công.
“Đoàng!”
Trong đầu gã thanh niên là một tiếng nổ vang trời như tiếng sấm khiến hắn lảo đảo đứng không vững. Gã thanh niên lập tức cúi đầu, khẽ nói: “Thần thức
Ngô Bình đột nhiên chuyển động, vọt tới nhanh như một cái bóng tấn công đối phương. Gã thanh niên cũng phản xạ rất nhanh, hắn vọt luôn ra ngoài, chạy lên con phố ở gần đó.
Bên ngoài người xe như mắc cửi, Ngô Bình liếc nhìn đã thấy nản nên không đuổi theo nữa. Anh quay đầu nhìn Chu Phật Sinh rồi hỏi: “Hắn ta là ai vậy?”
Chu Phật Sinh mặt vô cùng khó coi, ông ta không ngờ Ngô Bình lại dọa cho gã thanh niên sợ hãi chạy mất dép, bỏ lại một mình ông ta ở đó.
Vẻ mặt ông ta biến hóa ra vô số cảm xúc, sau đó đáp: “Cậu ta là Huyết Đồng, là sát thủ mới nổi mấy năm gần đây. Giang hồ đồn tất cả những cao thủ dưới Tiên Thiên cậu ta đều giết được”.
Ngô Bình: “Cho nên ông thuê cậu ta tới giết tôi?”
Chu Phật Sinh thở dài: “Tôi vốn đang ở Vân Đỉnh dưỡng thương, nghe nói cậu đang mời các cao thủ võ lâm Vân Đỉnh tới đây, tôi cho rằng đây là cơ hội tốt nên mới đi tìm Huyết Đồng, bảo cậu ta trừ khử cậu, mượn thế tấn công Từ Quý Phi. Ai ngờ được cậu ta đánh một chiêu không thành là chạy mất dép”.
“Hắn ta mà không chạy thì sẽ chết trong ba chiêu”, Ngô Bình lạnh lùng đáp.
Chu Phật Sinh rùng mình, gật đầu đáp: “Tôi tin, trong khoảnh khắc đó tôi cảm nhận được quyền ý của cậu”.
“Ông quen Huyết Đồng sao?”, Ngô Bình hỏi.
“Cũng không thể nói là quen biết, cậu ta chỉ biết tiền chứ không biết người. Chỉ cần đưa tiền thì cậu ta sẽ làm theo yêu cầu”, Chu Phật Sinh đáp.
Ngô Bình nhìn Chu Phật Sinh, hỏi: “Ông biết tôi là ai không?”