Thần Y Trở Lại

Chương 738


trước sau

Chương 738

Xung quanh im lặng như tờ, những người khác đứng chết trân nhìn cậu chủ Chung, cậu chủ Lý và cậu chủ Từ – ba cậu ấm giàu có bậc nhất đất Vân Đỉnh đều quỳ trên mặt đất!

“Bốp bốp bốp!”

Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, một người thanh niên chậm rãi đi từ tầng hai xuống. Người này trông tuấn tú và lịch sự, chưa tới ba mươi tuổi, cao chừng một mét tám mươi lăm.

Anh ta cười nói: “Lâu lắm chưa được chứng kiến cảnh tượng đặc sắc như thế này”.

Anh ta đi về phía Ngô Bình, nói: “Cậu chủ Ngô, xin được giới thiệu một chút, tôi là Phương Thiếu Xung”.

Ngô Bình ừm một tiếng rồi hỏi: “Anh biết tôi sao?”

Phương Thiếu Xung cười đáp: “Tôi và Diệp Huyền, Ngưu Đống Đống là bạn, họ từng nhắc đến cậu chủ Ngô với tôi, tôi ngưỡng mộ đã lâu, có điều không ngờ sẽ gặp được anh tại đây”.

Ngô Bình vừa nghe anh ta là bạn của Diệp Huyền thì gật đầu: “Ra là vậy”.

Phương Thiếu Xung đá cho cậu chủ Chung kia một cái, quát: “Bị ngu rồi sao? Có biết cậu chủ Ngô là ai không? Là anh em thân thiết với phó chủ tịch tỉnh, tông sư cảnh giới Thần, tuyệt thế thần y. Đúng rồi, anh ấy còn là cảnh giám cấp hai, đội trưởng đội Hình sự. Nhân vật tầm cỡ như vậy mà các người cũng dám chọc giận sao? Các người được lắm, tôi xin bái phục”, nói rồi anh ta còn giơ ngón tay cái lên.

Nghe anh ta nói xong, ba vị thiếu gia đang quỳ trên mặt đất đều phát khóc. Mẹ nó! Sao mình lại đắc tội với nhân vật tầm cỡ như vậy kia chứ?

Đinh Diệm sững sờ, cô ta cũng không ngờ “thợ săn” như mình cũng có lúc nhận định sai. Cô ta đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn! Lúc này Đinh Diệm vừa sợ vừa ân hận, không dám ngước mắt lên nhìn Ngô Bình.

Tô Phi mỉm cười, cô vẫn biết Ngô Bình rất tài giỏi, chỉ không ngờ lại tài giỏi đến mức này!

Cái gì mà con quan,

con nhà giàu, đứng trước mặt anh đều chỉ là đống rác!

Phương Thiếu Xung mắng mấy người kia xong thì quay sang mỉm cười, nói với Ngô Bình: “Cậu chủ Ngô, hôm nay họ tổ chức buổi họp mặt này là để tiếp đón tôi. Thật không ngờ hôm nay lại làm cậu chủ Ngô nổi giận, là tôi không phải, tôi xin đền tội với anh”.

Ngô Bình thấy Phương Thiếu Xung cũng biết cách đối nhân xử thế nên đáp: “Chuyện nhỏ thôi, anh là bạn của Diệp Huyền thì cũng là bạn của tôi”.

Phương Thiếu Xung vui vẻ cười đáp: “Được quen biết với cậu chủ Ngô đúng là vinh dự của tôi! Chúng ta lên tầng nói chuyện nhé!”

Ngô Bình đưa theo Tô Phi lên tầng cùng Phương Thiếu Xung, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến mấy kẻ đang quỳ trên mặt đất.

Trên tầng hai có một căn phòng bài trí trông rất nho nhã, bên trong có hai người, một nam một nữ, họ vẫn còn khá trẻ.

Phương Thiếu Xung giới thiệu: “Cậu chủ Ngô, cho phép tôi giới thiệu một chút. Đây là cô chủ Dương Ỷ Lệ, gia tộc của cô ấy giàu có có tiếng ở tỉnh K”.

Dương Ỷ Lệ chừng ba tư ba lăm tuổi, ăn mặc rất giản dị như một người chị hiền lành. Cô ấy nhìn Ngô Bình, gật đầu cười nói: “Câu chuyện ở dưới tầng rất thú vị, hình như là tác phẩm của cậu chủ Ngô”.

Ngô Bình: “Để cô chủ Dương cười chê rồi”.

Phương Thiếu Xung giới thiệu nốt người thanh niên còn lại. Người này ngoài hai mươi, không cao nhưng nét mặt tươi cười ôn hoà đem đến cho người khác cảm giác gần gũi.

“Vị này là cậu chủ Lý Thế Vinh của tập đoàn Lý Thị. Nhà họ Lý cũng là danh gia vọng tộc. Câu nói người ta hay truyền miệng: Bắc Tô Nam Lý chính là nói tới gia tộc của cậu ấy”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện