Chương 772
Trong đầu Ngô Bình lập tức nảy ra một phương án chữa bệnh, anh ấn một tay lên đầu ông cụ để truyền chân khí màu tím vào kinh mạch.
Hiệu quả chữa lành của chân khí màu tím tốt hơn chân khí màu vàng trước đó rất nhiều, nó vừa tiến vào trong đầu ông cụ, đã bắt đầu khôi phục tế bào não ngay.
Cùng lúc đó, Ngô Bình thi tiển nhãn lực để khống chế các cục máu đông ở huyết quản, di chuyển chúng tới chỗ khác, vì là động mạch nên càng về sau huyết quản càng lớn.
Cuối cùng các cục máu đông đã bị kéo hết tới một chỗ, Ngô Bình lấy kim châm cứu rạch một đường ở huyết quản để loại bỏ chúng ra ngoài.
Sua đó, anh nhanh chóng truyền chân khí màu tím vào để khôi phục huyết quản bị thương đó.
Toàn bộ quá trình trên chưa tới hai phút, sau đó Ngô Bình dùng kim châm cứu c ắm vào đầu ông cụ cho tới khi chạm vào vị trí xuất huyết. Khi anh rút kim ra, một dòng máu bắn ra ngoài, mắt ông cụ nhấp nháy như chuẩn bị tỉnh lại.
Ngô Bình tiếp tục giơ tay mát xa đầu cho ông, đồng thời truyền tiếp chân khí màu tím vào. Mười phút sau, ông cụ đã thở dài một hơi.
Anh vội vàng lui ra ngoài, song vẫn không quên giơ tay vỗ vào người cô điều dưỡng, sau đó nhảy ngay ra ngoài cửa sổ.
Cô điều dưỡng mở to mắt rồi nhìn ra cửa sổ, nhưng lúc này ông cụ trên giường bệnh đã ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời, sau đó hỏi cô ấy: “Tôi đang ở đâu đây?”
Cô điều dưỡng vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Thưa ông, đây là bệnh viện Số Một, ông phải nhập viện vì bệnh nặng… để cháu đi gọi bác sĩ…”
Ngô Bình ngồi trên ghế đá dưới sân bệnh viện, anh dựng tai lên nghe tiếng động ở trong phòng.
Cả giám đốc bệnh viện, bác sĩ phụ trách và chủ nhiệm khoa đều tới, sau khi kiểm tra
Bác sĩ chính vô cùng hoang mang hỏi Lý Vân Đẩu: “Ông Lý, ông thấy trong người thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
Lý Vân Đẩu bình thản đáp: “Tôi thấy khoẻ lắm, đầu óc minh mẫn, cứ như trẻ ra mười tuổi ấy. Bác sĩ, rõ ràng các anh bảo tôi bị bệnh nặng cơ mà, chuyện này là sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không thể nào! Rõ ràng Lý Vân Đẩu bị bệnh rất nặng, dù la bác sĩ giỏi nhất thế giới ra tay thì ông cụ cũng không thể hồi phục tốt như thế này được.
Cô điều dưỡng thoáng do dự rồi chợt nhỏ giọng nói: “Ông ơi, hình như trước đó có người vào đây”.
Lý Vân Đẩu cau mày, hình như trước khi tỉnh lại, ông ấy lờ mờ nghe thấy có người nói chuyện với mình: “Cô bảo có người tới à, là ai thế?”
Cô điều dưỡng vội đáp: “Là một cậu thanh niên hơn 20 tuổi, trông rất nhanh nhẹn, nhưng chuyện sau đó thế nào thì cháu không nhớ rõ. Hình như cháu đã ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì ông cũng tỉnh rồi”.
Lý Vân Đẩu đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, kinh nghiệm sống và đầu óc hơn hẳn người bình thường. Ông ấy lập tức biết chuyện này không đơn giản, vì thế đã hỏi bác sĩ ở đó: “Nói cho tôi nghe về bệnh tình của tôi đi”.
Bác sĩ lập tức trả lời ngay, bệnh của Lý Vân Đẩu rất nghiêm trọng, nếu phẫu thuật sẽ cực kỳ nguy hiểm, vì thế bệnh viện đã chọn phương án cầm cự.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Lý Vân Đẩu nói: “Phiền các bác sĩ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, tạm thời không muốn ai vào đây”.