Chương 774
Song, cô ta vừa nói dứt câu đã cứng họng vì Ngô Bình đã lôi một túi bột trắng trong túi của Peter ra.
Cô gái đờ người ra rồi lắp bắp: “Không thể nào…”
Ngô Bình ném túi chất cấm cho cảnh sát rồi nói: “Các anh đi lục soát chỗ ở của hắn đi, kiểu gì cũng có thu hoạch ra trò đấy”.
“Vâng!”, nhóm cảnh sát mừng rõ, đúng là công lao từ trên trời rơi xuống.
Khi họ chuẩn bị dẫn người ngoại quốc kia đi thì Ngô Bình chợt nói: “Khoan đã!”
Anh nhìn sang cô gái rồi hỏi: “Có phải gã Peter này nói sẽ đưa cô ra nước ngoài chơi đúng không?”
Cô gái ngẩn ra rồi nói: “Đúng rồi, sao anh biết?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Nhìn mặt hắn là tôi biết ngay là tên buôn lậu, hắn tiếp cận cô là định lợi dụng cô buôn lậu cho hắn, hiểu chưa?”
Ngô Bình đã gặp khá nhiều những vụ án như thế này, lần trước Chu Nhược Tuyết còn kể về một vụ, có một cô gái bị lừa đến Đông Nam Á chơi, khi về thì bị nhét ma tuý trong hành lý, cuối cùng cô gái ấy đã bị xử tội tử hình và có kết cục rất thê thảm.
Cô gái kia tái mặt nói: “Không thể nào, Peter bảo…”
Ngô Bình chỉ vào đầu mình rồi nói: “Ra ngoài xã hội phải biết động não, cô đã trưởng thành rồi thì phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm”.
Dứt lời, Ngô Bình tiếp tục đi thưởng thức các món ngon khác trên phố.
Anh vừa đi được vài bước thì thấy có người đi theo mình, anh ngoái lại thì nhìn thấy một cô gái khoảng 17 tuổi. Cô gái mắt ngọc mày ngài, buộc tóc đuôi ngựa, đi giày Đốc, mặc đồ trẻ trung, cô ấy đang cười với anh.
Ngô Bình đứng lại
Cô gái chắp tay sau lưng rồi nói: “Anh siêu thật đấy, dám đánh người nước ngoài kia, anh ta là người của bang Rắn Độc đấy”.
Ngô Bình nhìn cô ấy: “Nghe vẻ em biết về hắn quá nhỉ?”
“Đương nhiên, một người bạn của em đã bị anh ta hại chết. Em đang chuẩn bị trả thù anh ta, không ngờ anh lại ra tay giúp em, cảm ơn anh”, cô gái nói có vẻ rất thật lòng.
Ngô Bình nói: “Không có gì”.
Cô gái cười nói: “Em thấy anh ăn khoẻ thật đấy, hay em mời anh đi ăn nhé?”
Được ăn miễn phí thì có ai chê bao giờ, Ngô Bình nói: “Ok”.
Cô gái là người ở đây nên rất am hiểu về các món ăn ngon tại nơi này, làm sao Ngô Bình có thể bì kịp. Nhờ cô ấy mà anh gần như đã ăn hết những món ngon nổi tiếng ở đây.
Rời khỏi khu phố ẩm thực, Ngô Bình cũng đã no căng, anh xoa bụng rồi cười nói: “Cảm ơn em nhé, lâu lắm rồi anh không được ăn no thế này”.
Cô gái nhìn anh rồi nói với giọng như chủ nhà: “Nếu có gì cần em giúp thì anh cứ nói nhé”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Em dạy anh nói tiếng Vân Đông đi”.
Tính ra thì anh chính là máu mủ của nhà họ Lý, nếu đến giọng của quê hương cũng không biết nói thì quả là đáng buồn.
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên: “Được ạ, em nói tiếng Vân Đông hơi bị chuẩn đấy, anh định học bao lâu?”
Ngô Bình: “Một buổi tối thôi, à anh không bắt em dạy không công đâu, anh trả em một nghìn một tiếng nhé?”