Chương 79
Ngô Bình chưa về nhà ngay, quảng trường này rất rộng, lại không có ai quấy rầy nên anh định ở lại đả thông kinh mạch cấp hai trên cánh tay.
Đến năm giờ sáng ngày hôm sau, khi mặt trời dần ló dạng, anh mới đi về.
Trương Lệ đã dậy, đang chuẩn bị làm đồ ăn sáng.
Ngô Bình đang đánh răng thì Chu Thanh Nghiên vừa đi ra vừa nghe điện thoại, vừa nói chuyện được dăm ba câu thì cô ấy đã biến sắc mặt rồi nói: “Ở đâu? Được, con đến ngay!”
Ngô Bình lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chu Thanh Nghiên oà khóc nói: “Ông tôi đang bị thương nặng”.
Ngô Bình hỏi: “Ông ấy đang ở đâu?”
“Ở tỉnh”, Chu Thanh Nghiên đáp: “Bố tôi đang đến đó rồi”.
Ngô Bình: “Cô chuẩn bị rồi chúng ta đi”.
Chu Thanh Nghiên lau nước mắt nói: “Bố tôi không cho tôi đến, bảo chứ chờ ở nhà thôi”.
Ngô Bình híp mắt lại, xem ra chuyện này còn phức tạp hơn anh nghĩ: “Không sao, tôi đi cùng cô, nhanh lên!”
Ngô Bình lái chiếc S5 của Chu Thanh Nghiên lên tỉnh.
“Chuyện xảy ra thế nào? Cô có biết gì không?”, anh hỏi.
Chu Thanh Nghiên suy nghĩ rồi đáp: “Nói đúng ra thì tôi cũng có một chút ấn tượng. Hồi tôi còn nhỏ, cứ lâu lâu, nhà tôi lại chuyển nhà một lần. Hơn nữa, ông nội tôi đã đổi tên nhiều lần rồi, bố tôi cũng đổi một, hai lần gì đó”.
Ngô Bình: “Vậy là nhà cô luôn trốn ai đó ư?”
Chu Thanh Nghiên lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa, tôi chỉ nhớ ông
Ngô Bình trầm mặc một lúc rồi nói: “Cô gọi điện cho bố cô đi, hỏi xem ông cô bị thương thế nào, bảo là tôi có thể chữa được”.
Chu Thanh Nghiên gật mạnh đầu rồi gọi cho bố mình. Ngay sau đó, đã có một giọng nói uy nghiêm của đàn ông vang lên: “Thanh Nghiên, con đừng lo, có bố chăm sóc cho ông rồi”.
Chu Thanh Nghiên: “Bố, ông có bị thương nặng lắm không ạ?”
Bố cô ấy: “Bị người ta đánh cho một chưởng, bố đang nghĩ cách chữa trị”.
“Chưởng gì vậy ạ?”, Chu Thanh Nghiên hỏi ngay.
Người đàn ông trầm mặc chốc lát rồi khẽ thở dài đáp: “Thiết Sa Chưởng!”
Ngô Bình có thể nghe thấy rõ ràng, anh lập tức đọc một đơn thuốc rồi bảo bố Chu Thanh Nghiên ghi lại, sau đó cho người đi mua về ngay. Nghe thấy thế, bố Chu Thanh Nghiên vội hỏi: “Cậu là?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Bố, đây là anh Ngô, người đã cứu con và ông nội một mạng”.
Người đàn ông lập tức nói: “Cậu Ngô, tôi nghe danh cậu đã lâu. Thang thuốc cậu vừa kê có thể chữa khỏi vết thương cho bố tôi ư?”
“Khoảng hai tiếng nữa tôi mới đến được, ông phải tìm được những dược liệu mà tôi kê trong vòng nửa tiếng, đập nát ra rồi thoa lên vết thương rồi chờ tôi”.
Người đàn ông nói: “Được, phiền cậu rồi, tôi chờ cậu đến!”