Chương 831
Ông chủ: “Tôi là Lý Hạo Xuyên”.
Ngô Bình: “Ừm, ông chuẩn bị đi, cần mang gì về Vân Kinh thì mang. Đây là danh thiếp của tôi, đến đó rồi thì gọi cho tôi nhé. Ông yên tâm, đãi ngộ của tôi không thấp hơn nhà họ Thạch đâu, huống hồ ông còn được đoàn tụ với người thân, đúng không?”
Lý Hạo Xuyên nhận lấy tấm danh thiếp rồi nói: “Vâng, ngày mai tôi sẽ dọn đồ luôn, trong ba ngày sẽ về tới Vân Kinh”.
Đường Tử Di không nhịn được nói: “Đầu bếp của nhà em cũng nấu ăn ngon mà, sao anh còn thuê người khác làm gì?”
Ngô Bình nói: “Anh hay phải đi tiếp khách ở Vân Kinh, trước đi ăn phải đổi chỗ liên tục, anh thấy phiền lắm. Cho nên anh muốn mở một khách sạn gần vịnh Bạch Long, vừa được ăn vừa không mất tiền, thế chẳng tốt à?”
Đường Tử Di cười nói: “Mở khách sạn không dễ thế đâu”.
Ngô Bình nói: “Đã làm thì anh sẽ xây khách sạn năm sao với diện tích lớn và bãi đỗ xe, gần vịnh Bạch Long có vị trí nào phù hợp không?”
Đường Tử Di ngẫm nghĩ: “Bờ Hà Nam có một công trình sắp xây xong, diện tích khá rộng, vốn chủ mảnh đó định mở khách sạn lớn nhất Vân Kinh đấy, nhưng cờ bạc nợ nần hụt vốn nên đang để không rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Vậy thì quá thích hợp rồi, bao nhiêu tiền thì mua được?”
Đường Tử Di: “Khoảng một tỷ, nhưng nếu anh mua chỉ để mở nhà hàng thì đảm bảo lỗ”.
Ngô Bình: “Chủ cũ chẳng định xây khách sạn còn gì? Thì cứ xây đi, Hoàng Tân Lâu coi như kết hợp thôi”.
Trong lúc hai người dùng bữa, Đường Minh Huy đã gọi tới, ông ấy biết Đường Tử Di an toàn nhưng
Đường Minh Huy hỏi: “Tử Di, con không bị thương chứ?”
Đường Tử Di: “Con không sao, bố có đói không? Ăn chút gì nhé?”
Đường Minh Huy ngồi xuống rồi nhìn bàn thức ăn: “Đồ ăn ngon đấy, bố cũng ăn”.
Đường Tử Di hỏi Ngô Bình tiếp: “Ban nãy nhà họ Thạch bảo sẽ tặng anh mỏ than à?”
Ngô Bình cười nói: “Lẽ ra họ phải chi cho anh một nửa lợi nhuận hàng năm cơ, nhưng vừa hay anh đầu tư ít tiền ở chỗ của Lãnh Như Yên, bên ấy đang cần than để phát điện”.
Đường Tử Di gật đầu: “Ừm, nhưng anh không hiểu về công ty lắm nên em sẽ cho người giúp anh. À, hình như thế lực của nhà họ Thạch rất mạnh, sao họ chịu cúi đầu thế?”
Ngô Bình thờ ớ đáp: “Nhà họ có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, là lão già Thạch Côn đấy. Anh định đánh chết lão ta rồi, nhưng đầu lão nhảy số rất nhanh, quả quyết tặng miếng bánh ngon cho anh nên anh mới tha mạng cho lão”.
Đường Minh Huy ngạc nhiên: “Tiểu Ngô, giờ cháu là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Sau này có người giang hồ nào gây khó khăn cho chú thì cứ báo tên cháu ra, đảm bảo hữu dụng”.
Đường Minh Huy mừng rỡ nói: “Được, chú biết ngay mình không nhìn nhầm người mà”.
Sau đó, ông ấy hỏi Đường Tử Di: “Hai đưa định khi nào kết hôn?”
Đường Tử Di lườm bố mình: “Bố ơi, bọn con còn trẻ mà, sao phải vội”.
Đường Minh Huy cười nói: “Cưới sớm thì tốt chứ sao, khi bố lấy mẹ con, bà ấy mới 19 tuổi thôi”.