Chương 842
Ngô Bình bắn một ít thuốc vào mũi Nhiếp Bân, đồng thời lẩm bẩm một âm thanh kỳ quái, sau đó anh vỗ lên mặt Nhiếp Bân rồi hỏi: “Anh có thật lòng thích Lý Nhược Đình không?”
Nhiếp Bân đã bị thôi miên, mặt mũi đờ đẫn đáp: “Tôi chỉ chơi bời thôi, tôi đã qua lại với cả trăm cô rồi, sao có thể thích cô ta được?”
Ngô Bình: “Mục đích anh tổ chức bữa tiệc sinh nhật này là gì?”
Nhiếp Bân: “Tôi nghe nói mấy người bạn của Nhược Đình toàn các em xinh tươi nên muốn nhân đây để hốt cả đám luôn, đến lúc đấy cả ba cô cùng nhau phục vụ tôi, nghĩ tôi đã thấy sướng rên rồi”.
Lý Nhược Đình ngẩn ra, cô ấy bước tới rồi tát mạnh lên mặt Nhiếp Bân, sau đó quay người đi ra ngoài. Đường Băng Vân và Vu Tiểu Nhiễm vội vã chạy theo.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Bạch Triển Linh trong điện thoại: “Ông hai, phiền ông rồi”.
Bạch Triển Linh cười nói: “Cậu Ngô, là Diên Hi có lỗi, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu. Cậu đang ở Cẩm Thành à?”
Ngô Bình: “Tôi đến có chút việc”.
Bạch Triển Linh vội nói: “Nếu cậu Ngô đã đến đây thì phải tới nhà tôi chơi, không biết cậu rảnh hôm nào? Nhà tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi”.
Ngô Bình: “Khi nào sắp xếp được thời gian thì tôi sẽ tới chơi”.
Bạch Triển Linh cười nói: “Được, vậy tôi không làm phiền cậu nữa”.
Ngắt máy xong, Ngô Bình hỏi Bạch Diên Hi: “Ông nội anh vẫn khoẻ chứ?”
Ngô Bình vội đáp: “Dạ, ông tôi rất khoẻ, thậm chí tu vi còn tăng thêm rồi, ông rất cảm kích anh”.
Ngô Bình: “Ừm, anh xử lý nốt chuyện ở đây đi, chờ Nhiếp Bân tỉnh lại thì bảo với anh ta là nếu không phục thì cứ tới tìm tôi”.
Bạch Diên Hi
Dứt lời, Ngô Bình bỏ đi luôn.
Lý Nhược Đình đang ngồi khóc trên sofa ngoài sảnh, thấy Ngô Bình đi tới, cô ấy tức giận lườm anh với vẻ đầy oán trách: “Ai khiến anh lo chuyện bao đồng hả? Anh tưởng tôi không biết anh ta chỉ chơi đùa tôi ư? Nhưng tôi thích thế, liên quan gì đến anh hả?”
Câu nói này khiến Đường Băng Vân nghệt mặt ra.
Ngô Bình không giận, mà bình thản nói: “Lý Nhược Đình, điều kiện của cô rất khá, việc gì phải quấn lấy tên rác rưới đó?”
“Tôi tình nguyện, ai khiến anh quan tâm? Tôi với anh quen biết gì chứ?”, cô ấy càng nói càng giận, chỉ muốn đánh cho Ngô Bình một trận. Từ khi Nhiếp Bân theo đuổi Lý Nhược Đình, hắn tiêu cho cô ấy cả đống tiền, cho cô ấy đi chơi du thuyền, ngồi máy bay tư nhân, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ cô ấy thấy hài lòng với cuộc sống như vậy. Cô ấy cảm thấy đó mới là cuộc sống mà mình nên có, còn mai sau sẽ ra sao thì cô ấy không hề bận tâm.
Ngô Bình nhún vai rồi nhìn sang Đường Băng Vân.
Đường Băng Vân bước tới định ôm Lý Nhược Đình nhưng đã bị cô ấy đẩy ra: “Đừng động vào tớ! Đường Băng Vân, có phải cậu cố ý phá hỏng chuyện tốt của tớ không? Cậu thấy Nhiếp Bân theo đuổi tớ, cậu thấy ghen tỵ đúng không?”
Đường Băng Vân sững sờ, không ngờ Lý Nhược Đình lại nghĩ như thế về mình, nhất thời cô ấy thấy rất đau lòng. Cô ấy định nói gì đó, nhưng không sao thốt nên lời.