Chương 920
Ngô Bình đi ra thì sầm mặt, anh nhìn người đang hát rồi nói: “Dám giở trò với tôi à, đến nhầm nơi rồi đấy”.
Dứt lời anh tung một chưởng vào lưng Hoàng Tử Cường, anh ta lập tức tỉnh táo lại, không còn sùi bọt mép nữa. Hoàng Tử Cường ngồi dậy rồi ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ, tôi bị làm sao thế?”
Người hát hí là một người đàn ông ngoài năm mươi, mặc phục trang đỏ, mặt trát phấn, phấn mắt màu xanh. Giọng nói người này chát chúa như tiếng kim loại va chạm vậy. Lúc này, người nọ chợt bật cười, vừa nhìn chằm chằm Ngô Bình vừa hỏi: “Sao nào, cậu có phá được không?”
Ngô Bình cười khẩy: “Huyễn âm thuật cỏn con, phá dễ thôi!”
Anh phát ra sức mạnh cuồn cuộn, một tiếng “ha” cực lớn vang lên, sau đó một làn sóng xung kích đập mạnh vào người hát hí. Bụng của người nọ lập tức phồng lên, mắt trợn to, hệt như con cóc vậy, làn da đỏ như máu, cổ họng không ngừng phát ra mấy tiếng “a a” kỳ quái.
Ngô Bình đanh mặt hỏi: “Huyễn âm thuật của ông không hề đúng chuẩn, vậy mà cũng dám thể hiện?”
Đôi mắt người hát hí bắt đầu chảy máu, sau đó cả tai và mũi cũng có máu ứa ra. Người nọ quỳ sụp xuống sàn, vẻ mặt sợ hãi vô cùng: “Không thể nào. Huyễn âm thuật của tôi là bí truyền, sao cậu có thể phá giải chứ?”
Ngô Bình đáp: “Trả lời tôi trước. Ông là ai, sao lại chạy đến trước nhà tôi giở trò, ai sai khiến ông?”
Người hát hí cười khổ: “Nhiệm vụ thất bại, tôi sẽ phải chết. Cậu đừng hỏi nữa, tôi sẽ không nói gì hết!”
Ngô Bình giật mình, lập tức vươn tay ra, gõ ba ngón tay lên người ông ta. Người hát hí lập tức cứng người, nở một nụ cười quái dị: “Vô ích thôi. Tôi đã uống thuốc độc, thần tiên cũng khó cứu!”
Anh cười khẩy: “Độc? Tôi không cho ông chết, ông sẽ không thể chết!”. Ngô Bình lấy kim châm ra, cắm liên tục ba mươi sáu châm lên người
Châm này tên là Đại Hạn Tiềm Năng Châm, có thể kích phát toàn bộ tiềm năng sinh mệnh của một người. Dù ông ta có trúng độc cũng sẽ chống đỡ được một thời gian, không mất mạng ngay lập tức.
Sau khi được châm, người hát hí cảm thấy có một nguồn sức mạnh điên cuồng trong người. Ông ta chưa từng cảm thấy mình mạnh như hôm nay. Đáng buồn thay, cái chết của ông ta đã đến rất gần.
Ngô Bình bôi bột thuốc vào mũi ông ta, dùng chú để khống chế thần trí của đối phương. Một lát sau, người nọ đã bắt đầu mơ màng, bị anh thôi miên hoàn toàn.
“Ông tên gì, ai cử ông đến?”, Ngô Bình hỏi lại.
Người hát hí nói: “Tôi là Văn Sửu, đến đây dò la cậu theo lệnh của chủ”.
Ngô Bình biết Văn Sửu không phải là tên thật mà chỉ là biệt hiệu. Đây là một loại của sửu – vai hề của hí kịch. Sửu chia thành văn sửu và võ sửu.
Anh hỏi tiếp: “Chủ của ông là ai?”
“Chủ của tôi không phải người phàm”, Văn Sửu ngước nhìn Ngô Bình một lái, đồng tử bắt đầu nở to. Ngay giây tiếp theo, ông ta đã ngã ầm xuống sàn rồi chết!
“Độc rất mạnh!”, Ngô Bình cau mày. Anh còn nghĩ ông ta sẽ gượng được vài phút, không ngờ chỉ mới nửa phút đã chết rồi.
Ngày chuyển nhà mà có người chết ngay trước cửa là chuyện rất xui xẻo. Ngô Bình cảm thấy khó chịu, lập tức gọi người đến xử lý thi thể.
Hàng xóm đứng hóng chuyện từ xa, không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết người hát hí nọ đã chết. Chẳng bao lâu sau, họ đã ồn ào trở lại, uống trà, tán gẫu, cắn hạt dưa.