Chương 92
Chu Thanh Nghiên luôn túc trực bên cạnh ông mình, thấy Ngô Bình đến, cô ấy vội lấy hoa quả và bánh ra tiếp đãi, anh có thể nhìn ra cô ấy đã bỏ ra không ít tâm tư.
Sau khi điều trị cho Chu Viễn Sơn xong, anh nói với Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, anh có chuyện muốn nói với em”.
Chu Thanh Nghiên vội nói: “Anh Ngô, có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Một thời gian nữa, anh định sửa nhà, Tiểu Mi và mẹ anh chưa có chỗ ở nên anh muốn nhờ em cho họ ở đây tạm một thời gian”.
Chu Thanh Nghiên mừng rỡ: “Được ạ, ông em khỏi bệnh thì sẽ về tỉnh thôi, nhà sẽ không có ai nữa”.
Ngô Bình: “Mấy ngày nữa, anh sẽ bảo họ chuyển tới, như vậy anh cũng đỡ phải chạy qua chạy lại”.
Nói rồi, anh gọi cho Trương Lệ, bà nói: “Tiểu Bình, có thanh tra Hà nào đến tìm con này”.
Thanh tra Hà? Ngô Bình không biết người này nên nói: “Mẹ ơi, mẹ bảo người ta nghe máy đi”.
Ngay sau đó đã có một tiếng cười lớn vang lên: “Ngô Bình đấy à? Tôi là Hà Tất Sĩ, thanh tra của chi đội cảnh sát huyện. Tôi đến để hỏi cậu mấy chuyện, giờ cậu có về ngay được không?”
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ về ngay”.
Khi anh về đến nhà thì thấy có một chiếc xe cảnh sát đỗ trước cổng nhà mình, Trương Lệ đang trò chuyện với một nam một nữ ở trong sân.
Người đàn ông hơi béo đang cười híp mắt, cô gái thì xinh đẹp trẻ trung, phải thuộc hàng mỹ nữ như Đường Tử Di. Cô ấy mặc chiếc quần bò màu tím, đi bốt, mái tóc buộc cao vừa đen vừa mượt, gương mặt trái xoan cùng làn da trắng nõn, đôi chân dài thẳng tắp và dáng người mảnh mai. Nhưng điều đáng kể đến nhất phải là bộ ngực siêu khủng của cô ấy, trông nó như sắp xé rách áo rồi nhảy ra ngoài đến nơi.
Thấy Ngô Bình đã về, ông béo lập tức bước tới bắt tay với anh rồi nói: “Chào cậu, tôi là Hà Tất Sĩ”.
Ngô Bình gật đầu: “Chào ông, tôi giúp gì được
Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Hôm xảy ra tai nạn xe liên hoàn có mấy người chết và nhiều người bị thương. Sau đó, chúng tôi đã xem lại camera thì thấy cậu đã cứu hầu hết những người bị thương nặng. Ngoài ra, cũng chính cậu đã chế ngự người tài xế để anh ta không lặp lại hành vi phạm tội nữa. Tôi đến một là để cảm ơn cậu, hai là có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo cậu”.
Ngô Bình: “Không có gì, tôi cũng tình cờ đi qua đó nên tiện tay giúp đỡ thôi. À, tài xế khai thế nào? Tại sao anh ta lại đâm bị thương người khác?”
Cô gái xinh đẹp đáp: “Tài xế đã tự sát trong bệnh viện rồi ạ”.
Ngô Bình cau mày: “Tự sát rồi ư?”
Hà Tất Sĩ gật đầu: “Đúng vậy, người trông coi của chúng tôi vừa lơ đi một cái là anh ta lấy kim truyền tự rạch vào động mạch cổ luôn, máu bắn ra cả mấy mét, vài phút sau là tắt thở”.
Ngô Bình: “Nhưng anh ta bị thương ở bệnh viện cơ mà, dù bị đứt động mạch chủ thì vẫn phải cứu được chứ?”
Hà Tất Sĩ: “Vốn dĩ là vậy, nhưng hôm đó nhiều bệnh nhân quá nên các bác sĩ bận tối mắt cấp cứu, chờ khi một bác sĩ ngoại khoa đến thì muộn mất rồi”.
Ngô Bình thở dài, người đã chết rồi thì còn điều tra gì nữa?
Hà Tất Sĩ nói tiếp: “Tôi thấy trước khi sự việc xảy ra, anh đã đâm chiếc xe phía trước lăn xa mấy chục mét, tôi muốn biết tại sao anh lại phát hiện ra người tài xế có vấn đề?”
Ngô Bình: “Lúc ấy, tôi nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe đó cách mình chưa tới một trăm mét mà vẫn lao như bay, ngoài ra hình như còn không định phanh lại. Tôi biết các xe lớn đó khó mà phanh gấp được nên không nghĩ nhiều mà ấn còi ing ỏi, nhưng xe phía trước không hiểu ý của tôi, vì thế tôi đành phải khởi động xe rồi tông xe đó đến vị trí an toàn”.