Chương 922
Nhưng ông ta tiếp xúc với Nghiêm công tử càng lâu thì lòng càng thấy bứt rứt. Lạc Trường Sinh dần biến thành con rối của đối phương, làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm, giết người phóng hoả, diệt cả nhà người khác.
Những hành động ấy đã khiến tiếng ác của Lạc Trường Sinh vang khắp giang hồ. Biết bao người căm hận ông ta đến thấu xương. Dần dà, ông ta đã biến thành đại ma đầu.
Cuối cùng, có một ngày kia, Lạc Trường Sinh quyết định thoát khỏi sự kiểm soát của Nghiêm công tử, từ chối làm theo mệnh lệnh của đối phương.
Nghiêm công tử nổi trận lôi đình, bắt đầu ra tay với người nhà và bạn bè Lạc Trường Sinh, không ngừng có người bị thương, thậm chí mất mạng. Trong cơn thịnh nộ, Lạc Trường Sinh đã đánh Nghiêm công tử bị trọng thương.
Sau đó, Lạc Trường Sinh đã dẫn người nhà chạy trốn, trên đường đi lại bị cao thủ truy sát, cả nhà đều bị giết, chỉ có mình ông ta may mắn nhảy xuống biển.
Lạc Trường Sinh đã được một chiếc thuyền đánh cá cứu mạng. Sau khi khoẻ lại, biết Viêm Long không còn chỗ dung thân cho mình nữa, Lạc Trường Sinh dứt khoát chạy đến Đông Doanh, thành gia lập nghiệp ở đó.
Nghe xong câu chuyện của Lạc Trường Sinh, Ngô Bình rất đỗi ngạc nhiên: “Người của Địa Tiên Giới hung hãn như thế sao?”
Lạc Trường Sinh thở dài: “Bọn họ ngạo mạn vô cùng. Trong mắt họ, chúng ta chỉ là người phàm thôi”.
Ngô Bình nghiêm mặt hỏi: “Ông Lạc này, chủ của tên Văn Sửu kia có khi nào là người của Địa Tiên Giới không?”
Lạc Trường Sinh nói: “Tóm lại, cậu quá ưu tú, trẻ như thế mà đã là đại tông sư Tiên Thiên, còn tinh thông y thuật, kết giao với nhiều nhân vật lớn. Họ tìm đến cậu cũng không lạ. Văn Sửu này được phái đến chỉ đến dò la cậu thôi. Bọn họ muốn nắm rõ hết về cậu”.
Ngô Bình thấy lòng nặng trĩu. Đám người Địa Tiên Giới này
Anh hỏi: “Ông từng đến Địa Tiên Giới chưa?”
Lạc Trường Sinh lặng im hồi lâu mới đáp: “Vài lần, vị Nghiêm công tử kia dẫn tôi đi”.
Mắt sáng rực lên, Ngô Bình vội hỏi: “Địa Tiên Giới trông như thế nào?”
“Thật ra đó là một không gian gấp. Ở đó không khác gì bên ngoài, chỉ có thêm linh lực dồi dào để các Địa Tiên tu hành”, Lạc Trường Sinh đáp: “Diện tích của Địa Tiên Giới rất rộng, rộng hơn thế giới bên ngoài nhiều”.
Ngô Bình hỏi: “Địa Tiên Giới đã rộng lớn đến vậy, sao còn muốn kiểm soát bên ngoài chứ?”
Lạc Trường Sinh trả lời: “Địa Tiên Giới có mạnh đến mấy thì gốc rễ của nó vẫn ở phàm trần. Nhân tài mà họ cần đến từ trần gian, mà ở cõi trần có rất nhiều di tích thượng cổ. Nói trắng ra, mục đích của họ là kiểm soát nguồn tài nguyên của trần gian”.
Ông ta nói tiếp: “Thật ra cậu không cần lo quá. Chỉ cần cậu không chấp nhận điều kiện của họ thì tình hình sẽ không quá tệ”.
“Không chấp nhận điều kiện của họ?”, Ngô Bình nhìn ông ta: “Có ổn không?”
“Chắc là được. Họ sẽ dùng mấy thứ như đan dược như một con bài để thuyết phục cậu đồng ý. Chỉ cần cậu kiên quyết từ chối, tôi nghĩ họ sẽ không làm phiền đâu”, Lạc Trường Sinh giải thích.
Ngô Bình hỏi: “Nghe ông nói, có vẻ như Địa Tiên Giới thường dùng đan dược để kiểm soát kẻ dưới?”
Lạc Trường Sinh đáp: “Đan dược chỉ là một loại. Họ còn dùng cả công pháp, bí thuật, thậm chí là cơ hội vào Địa Tiên Giới, để người ta bằng lòng làm con rối của họ”.