Chương 946
Mười phút trôi đi, điện thoại của Giả Lượng rung lên. Ông ấy nghe điện thoại rồi nói với Ngô Bình: “Tổ trưởng Ngô, Hầu Xử đang đợi ở đại sảnh”.
Ngô Bình đáp: “Vậy sao? Vậy tôi sẽ xuống ngay”.
Anh chậm rãi đứng dậy, sau đó lại chậm rãi đi ra bên ngoài. Anh không đi thang máy mà đi cầu thang bộ thoát hiểm, hơn nữa còn đi từng bước từng bước chậm rãi. Khi xuống tới đại sảnh đã là hơn mười phút sau.
Lúc này một người đàn ông tóc vuốt ngược về sau, khoảng ba bảy ba tám tuổi đang đứng ở sảnh chờ anh. Người đàn ông đó cứ một lát lại cúi đầu xem đồng hồ, có vẻ như đang rất vội.
Ngô Bình đi ra khỏi cầu thang thoát hiểm, đánh giá người đàn ông trước mặt. Anh ta vẻ mặt bực dọc, miệng lẩm bẩm cằn nhằn gì đó. Nhìn thấy Ngô Bình, anh ta sầm mặt lại, hỏi: “Cậu chính là tổ trưởng Ngô sao?”
Ngô Bình đáp: “Là tôi, anh là Hầu Xử?”
Hầu Xử hừ một tiếng, đáp: “Tổ trưởng Ngô, anh dềnh dàng quá rồi đấy. Đi từ trên đó xuống đây mà hết hai mươi phút?”
Ngô Bình cười đáp: “Dạo này tôi đang muốn rèn luyện sức khoẻ nên quen đi thang bộ, cho nên hơi chậm xíu”.
Hầu Xử xua tay đáp: “Thôi bỏ đi, tôi không tính toán với anh nữa. Lập tức đi cùng tôi tới gặp Lý Gia Nông đó, sau đó nhận sai…”
Hầu Xử còn chưa nói hết thì Ngô Bình đã ôm bụng: “Xin lỗi nha, tôi sắp không nhịn được nữa rồi. Tôi phải đi giải quyết…”, nói rồi anh vội vã ấn thang máy, quay về phòng đi vệ sinh.
Hầu Xử ngơ ngác đứng đó, tức đến nỗi giậm chân xuống đất rồi gầm lên: “Anh đi nhanh lên!”
Ngô Bình ấn thang máy lên tầng trên cùng. Anh lên tới nơi, châm một điếu thuốc hút, sau đó gọi cho Triệu Chính Lệnh.
Ba giây sau
Triệu Chính Lệnh cười ha ha đáp: “Cậu Ngô, cậu đang nói đến chuyện gặp mặt Lý Gia Nông sao? Đó là ý của cấp trên. Mặc dù tôi phản đối nhưng không có tác dụng gì”.
Ngô Bình đáp: “Ai cũng biết tôi là người sờ gáy Mã Tuấn Kiệt, Lý Gia Nông có thể niềm nở với tôi được hay sao? Các người định bán đứng tôi à?”
Triệu Chính Lệnh im lặng một lát rồi đáp: “Cậu Ngô, tôi rất xin lỗi về việc này. Tôi nghe nói bên cạnh Lý Gia Nông có một cao thủ, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho cậu. Bữa tiệc này cậu tốt nhất đừng đi thì hơn”.
Ngô Bình đáp: “Đi thì vẫn phải đi, nếu không ông ta sẽ nghĩ tôi sợ ông ta. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu tối nay tôi đánh chết vài người thì không vấn đề gì chứ?”
Triệu Chính Lệnh đáp: “Việc giang hồ do Thần Võ Ti quản lý”.
“Tôi hiểu rồi”, Ngô Bình lập tức cúp điện thoại.
Sau khi hút thuốc xong, anh thong thả đi xuống dưới sảnh. Phải ba mươi phút sau anh mới xuống đến nơi.
Mặt Hầu Xử lúc này đã tối sầm lại, anh ta trầm giọng hỏi: “Tổ trưởng Ngô, bụng cậu hết đau chưa?”
Ngô Bình cười đáp: “Dễ chịu hơn nhiều rồi”.
Hầu Xử hừ một tiếng, đáp: “Lên xe đi, lái xe chờ chúng ta cả nửa ngày rồi đấy”.
Hai người họ lên xe. Hầu Xử cũng không bắt chuyện với Ngô Bình, hai người không ai nói với ai câu nào.
Nửa tiếng sau, chiếc ô tô đi vào khuôn viên của một khu đô thị xa hoa ở Hải Thành tên là Tử Kim Viên.