Chương 966
Lý Vân Đẩu hừ nói: “Ông sẽ giết lão già ấy bằng mọi giá!”
Ngô Bình cười trừ nói: “Ông ơi, chuyện chưa nghiêm trọng vậy đâu ạ, hơn nữa cháu đã có cách ứng phó rồi”.
Lý Vân Đẩu nhìn anh: “Cháu định thế nào?”
Ngô Bình: “Sắp tới chắc ông ta sẽ không ra tay với cháu đâu, cháu đã chính thức gia nhập Đường Môn rồi. Có thế lực của Đường Môn hậu thuẫn, Lâm Lãnh Thiền có mà dám làm gì cháu”.
Lý Vân Đẩu cau mày: “Tiểu Bình, Đường Môn lớn quá, lại loạn nữa, ông không muốn cháu gia nhập đâu”.
Ngô Bình: “Đúng là Đường Môn rất loạn, nhưng nguy hiểm luôn song hành với duyên kỳ ngộ mà ông”.
Lý Vân Đẩu khẽ thở dài nói: “Được rồi, nhưng cháu phải hứa với ông, trong mọi hoàn cảnh luôn phải đặt an toàn lên hàng đầu!”
“Ông yên tâm, cháu biết rồi”, Ngô Bình nói.
Dẫu sao Lý Vân Đẩu cũng đã nhiều tuổi, nói chuyện một lúc là mệt nên Ngô Bình vội đưa ông ấy về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Lý Vân Đẩu dậy lúc năm giờ sáng. Đây là thói quen từ lâu của ông ấy, sau khi vệ sinh cá nhân xong, ông ấy ra ngoài chạy bộ. Ngô Bình chạy cùng Lý Vân Đẩu hai vòng quanh Đông Hồ.
Lý Vân Đẩu rất bận nên chiều nay đã phải về rồi, vì thế Ngô Mi đã xin nghỉ học để ở nhà với ông.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã ba giờ chiều, Ngô Bình đích thân đưa Lý Vân Đẩu ra sân bay, sau đó chờ tới khi ông ấy lên máy bay rồi mới ra về.
Ảnh cũng đã lên máy bay, Lý Vân Đẩu vốn định bảo Ảnh ở lại bảo vệ Ngô Bình, nhưng anh đã từ chối.
Về tới nhà, Ngô Bình lấy khối dược phách to như quả bí ra. Anh đã mua khối này ở Vân Kinh, bên trong phong ấn một cánh tay. Cánh tay đó nắm chặt một con rắn màu bạc, miệng con rắn đang ngậm một cây dược liệu nhỏ. Con rắn quấn
Ngày trước, vì tu vi có hạn nên Ngô Bình chưa xẻ khối này. Hiện giờ, anh đã là đại cao thủ cảnh giới Tiên Thiên nên có thể xử lý nó được rồi.
Ngô Bình lấy kiếm Sát ra rồi chém vào khối dược phách, cánh tay đã hiện ra trước mắt.
Đây là cánh tay tiền sử, Ngô Bình quan sát thật kỹ thì thấy cánh tay ấy rất rắn chắc, xương cứng hơn kim loại. Ngoài ra, kinh mạch trong cánh tay hình như đã đột biến.
“Chủ nhân của cánh tay này chắc phải có thực lực ở cảnh giới Địa Tiên”, Ngô Bình vừa cảm thán vừa lấy cánh tay ra. Cây dược liệu mà con rắn quấn trên cánh tay ngậm trong miệng là cỏ Tinh Vân!
Con rắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy vì bị chủ nhân của cánh tay nắm chặt, nhưng nó không hề bị thương, mà hình như sức mạnh còn thể hiện nguyên trên cánh tay.
Ngô Bình định tháo chiếc nhẫn ra, nhưng dù anh có cố thế nào cũng không được. Một lúc lâu sau, chiếc nhẫn vẫn nằm đó.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Không biết dùng thủ pháp châm cứu có tác dụng không nhỉ?”
Trên cơ thể người có kinh mạch, có thể qua đó khiến cơ co lại. Nhưng cánh tay này đã bị phong ấn nhiều năm, không biết còn tác dụng không nữa?
Nghĩ vậy là Ngô Bình thử luôn, anh cắm kim châm cứu vào, ngón tay ở cánh tay đó lập tức duỗi thẳng.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Cánh tay này vẫn còn sức sống!”, anh liên tục cắm kim vào tiếp, cả năm ngón tay đều buông lỏng, cuối cùng thì cánh tay và con rắn đã tách nhau ra.