Chương 984
“Có nội gián”, anh đáp, sau đó hai người đi lên tầng hai.
Đường Băng Vân nghiêm mặt lại, hỏi: “Ai?”
“Tầng hai có hai kẻ, anh phải tóm chúng trước đã”, nói rồi anh giao lại mấy ngọn đèn cho Đường Băng Vân, nói: “Trong ngọn đèn chùm có thuốc độc, nếu không phải anh quan sát xung quanh thì hậu quả quả thực là không thể tưởng tượng nổi”.
Đường Băng Vân cũng vô cùng sợ hãi, cô lẩm bẩm: “Đường Lâu được xây dựng từ hơn một năm trước. Lẽ nào chúng đã chuẩn bị ra tay ngay từ lúc đó?”
Ngô Bình: “Rất có thể là như vậy”.
Hai người họ đi dọc tầng hai, về phía hai gã phục vụ kia.
Thấy họ đi qua, hai gã phục vụ vội cúi đầu, cung kính nói: “Chào chủ tịch!”
Ngô Bình cười nói: “Vất vả rồi”, sau đó anh búng tay một cái, mấy đạo Chỉ Phong đánh trúng hai kẻ đó, khiến chúng không thể cử động.
Anh thổi bột thôi miên vào mũi chúng, sau đó niệm một đoạn chú rồi hỏi: “Các người làm việc cho ai?”
Hai kẻ đó đôi mắt đờ đẫn, đồng thanh đáp: “Vu Vương”.
Ngô Bình: “Ngoài các người ra, còn kẻ nào nữa không?”
“Có, hai người đó ở trong bếp”, một kẻ đáp.
Đường Băng Vân nổi trận lôi đình, những người này là đệ tử của Đường Môn, vậy mà lại bị Vu Vương mua chuộc!
Cô hỏi: “Tại sao các người phản bội Đường Môn?”
Một kẻ đáp: “Vu Vương nói sau khi việc thành sẽ cho chúng tôi mỗi người một tỷ tệ”.
Đường Băng Vân thở dài, cô gọi thuộc hạ tới, bảo họ đi bắt hai nội gián dưới nhà bếp rồi đưa đến một căn phòng.
Đường Băng Vân hỏi một vài câu thì biết được đám người này đều do Vu Vương phái tới. Bọn chúng đặt thuốc độc trong ngọn đèn chụp, đồng thời hạ độc vào thức ăn.
Sau khi hỏi xong, bốn kẻ đó bị đưa đi.
Đường Băng Vân nét mặt vô cùng khó coi, thở dài nói: “Nếu không có anh thì chuyện hôm nay đã không thể cứu vãn được rồi”.
Ngô Bình: “Trước mắt đừng nói những việc này, anh đi kiểm tra lần nữa”.
Sau đó, Ngô Bình lại đi xung quanh kiểm tra nhưng không phát hiện thêm điều gì bất thường. Tám giờ đúng đã bắt đầu có khách tới, họ tặng rất nhiều lẵng hoa, muôn vàn loài hoa tranh nhau khoe sắc.
Người đầu tiên tới lại là Tiểu Vũ Hoàng của Thiên Kinh.
Danh tiếng của Tiểu Vũ Hoàng lẫy lừng, ông ta đích thân tới khiến Ngô Bình không khỏi kinh ngạc.
Đường Băng Vân vội bước tới đón tiếp, cô cười nói: “Chú Trịnh, lâu lắm không gặp. Cảm ơn chú đã tới”.
Tiểu Vũ Hoàng không còn trẻ, đã chừng năm mươi tuổi. Ông ta cắt đầu bằng, dáng hơi gầy, mặc bộ Đường phục màu đen tuyền.
Ông ta cười nói: “Băng Vân, không ngờ cháu đã lớn thế này rồi. Đúng là lớn lên khác hẳn, càng ngày càng xinh đẹp”.
Đường Băng Vân giới thiệu Ngô Bình với ông ấy: “Chú Trịnh, đây là bạn trai cháu Ngô Bình”.