Chương 992
Không lâu sau, anh đi tới một góc của kho thì nhìn thấy một chiếc hòm bằng đồng. Chiếc hòm này cao nửa mét, dài một mét, rộng 60 phân, bên trong có ánh sáng màu máu rất đậm.
Ngô Bình đứng khựng lại rồi chỉ vào chiếc hòm ấy: “Đây là thứ gì?”
Chưởng quầy nhìn rồi đáp ngay: “Ba năm trước, có một cậu thiếu niên nghèo túng đã cầm chiếc hòm này với giá 150 triệu, lãi hàng tháng là 8 phần trăm với thời hạn là hai năm. Sau hai năm, chúng ta có quyền tự quyết với nó”.
Ngô Bình cười nói: “Chiếc hòm này mà cầm được những 150 triệu ư?”
Chưởng quầy cười rồi khom người mở chiếc hòm ra, bên trong phải có tới hai trăm bánh trà.
“Cậu Ngô, đây đều là trà Phổ Nhĩ cao cấp được cất gữi hơn một trăm năm, là trà từ thời vua Quang Tự, giá trị của chúng lớn lắm. Ước tính chỗ này phải tầm ba trăm triệu trở lên”.
Ngô Bình: “Nếu hết hạn thì nó sẽ thuộc về chúng ta đúng không?”
Tiêu Tam Nhãn gật đầu: “Đương nhiên, tôi định tuần sau sẽ mang hòm trà này đi đấu giá, ít cũng phải được bốn đến năm trăm trệu”.
“Bán cho tôi đi”, Ngô Bình cười nói: “Ông nội tôi thích Phổ Nhĩ lắm, tôi mua về biếu ông”.
Ngô Bình không hề nói dối, Lý Vân Đảu rất thích trà Phổ Nhĩ. Nhưng anh mua hòm này về không phải chỉ để tặng cho ông nội mình, mà vì bên trong có ba bánh trà bất thường, chính chúng đã toả ra ánh sáng màu máu.
Chưởng quầy nhìn Đường Băng Vân rồi nói: “Cậu Ngô, giờ thì chưa bán được. Theo quy tắc thì giá bán của nó sẽ được nhân lên theo số năm, vậy 150 triệu sẽ thành 700 triệu. Hay cậu chờ thêm một thời gian nữa, vì nếu mang ra bán đấu giá thì chắc chỉ khoảng 500 triệu thôi là mua được rồi”.
Đường Băng Vân nói ngay: “Có 200 triệu thôi mà, cứ ghi hoá đơn cho tôi”.
Tiêu
Ngô Bình lại đảo thêm một vòng nữa thì thấy một pho tượng phật. Pho tượng này nặng gần 500 cân, cao hai mét, bên trong rỗng ruột.
Anh phát hiện có một chiếc hộp ngọc ở bên trong bụng của tượng phật, anh quan sát tiếp thì thấy trong chiếc hộp ngọc ấy có bảy tờ kinh văn màu vàng, bên trên chi chít chữ còn nhỏ hơn sợi tóc.
Ngô Bình cười nói: “Pho tương này nặng nhỉ, cầm bao nhiêu tiền thế?”
Tiêu Tam Nhãn: “Giá trên thị trường là 350 triệu, chủ của nó cầm 200 triệu trong một năm. Nhưng nó đã ở đây hơn ba năm rồi”.
Ngô Bình: “Bán cho tôi đi”.
Tiêu Tam Nhãn lại nhìn Đường Băng Vân, thấy cô ấy nhìn Ngô Bình rồi nói: “Ghi sổ cho tôi”.
“Vâng”, Tiêu Tam Nhãn rất nhanh nhẹn, chỉ cần có tiền là ông ấy làm thôi.
Sau đó, Ngô Bình không còn phát hiện ra món đồ nào giá trị nữa, vì thế anh bê cái hòm đi. Còn tượng phật thì phải nhờ chưởng quầy cho người mang tới hộ.
Đường Băng Vân đã chuẩn bị cho Ngô Bình một phòng làm việc từ lâu, trang thiết bị trong căn phòng 300 mét vuông đều theo lối cổ điển, ngoài ra còn có phòng nghỉ riêng biệt, phòng trà và phòng tập.
Ngô Bình đi vào phòng rồi đặt chiếc hòm lên bàn, sau đó lấy một bánh trà ở bên trong ra.
Đường Băng Vân khá hiểu Ngô Bình nên hỏi: “Có phải anh lại được lời gì rồi không?”
Ngô Bình cười hì hì: “Chưa chắc, để xem đã”.
Cuối cùng, anh lấy ba bánh trà trong hòm ra, trông chúng không có gì khác những bánh trà còn lại. Nhưng nhờ khả năng nhìn xuyên thấu nên Ngô Bình đã thấy những tia sáng màu máu ánh lên.