“Nhìn thấy không, cái nữ tử mặc váy đầm dài màu đinh hương chính là Phượng Khương Trần, quả nhiên là thướt tha, nhìn quanh sáng chói, khó trách Nguyên Hi tiên sinh cũng phải khuynh đảo.
”
“Cử chỉ đi đứng chuẩn mực, ưu nhã biết lễ, đi chung với Nhan tiên sinh cũng không lộ vẻ nhu nhược, quả nhiên là nữ tử tốt của Đông Lăng.
”
“Phong thái tự nhiên, ung dung cao quý, cử chỉ phong lưu, đúng danh sĩ phong lưu.
”
“Nữ tử có thể làm đại công tử và Nguyên Hi tiên sinh khuynh đảo sao có thể tầm thường.
”
…
Mọi người chính là kỳ quái như vậy, ban đầu Phượng Khương Trần cất bước khó khăn ở hoàng thành, lúc bị mọi người chán ghét vứt bỏ, không có một người nhìn thẳng vào mắt nàng, sẽ vì nàng mà nói chuyện.
Dáng người nàng đẹp bị mọi người nói thành yêu tinh mê hoặc lòng người, cử chỉ ưu nhã bị mọi người nói thành dáng vẻ kệch cởm, nàng bộc lộ chút tài nhỏ ở hội thi thì bị mọi người lan truyền tiếng xấu.
Điểm tốt trên người nàng bị mọi người coi thường, điểm nhơ trên người nàng bị người ta phóng đại, người người nhìn chằm chằm nàng, bàn tán chuyện mất trinh trước khi cưới, chưa bao giờ nghĩ nàng có bàn tay vàng, chữa khỏi mắt Vương Cẩm Lăng chữa trị những người bị chó sói cắn ở hội thi, cứu được bao nhiêu mạng người.
Nhưng hôm nay, chỉ vì một câu nói của Nguyên Hi tiên sinh, những người này liền thu hồi toàn bộ những ngôn từ độc ác đã từng nói ở trên người nàng, thậm chí không người nào dám nói chuyện mất trinh trước mặt nàng …
Đây chính là lòng người! Phượng Khương Trần cười, trong mắt ngấn lệ…
“Sao vậy, không quen à?” Nhan lão tiên sinh nhận ra vẻ thất thần của Phượng Khương Trần, con ngươi hơi hơi trũng xuống, lóe lên một tia sâu xa.
Lỗ tai ông ta không có điếc, làm sao ông ta lại không nghe thấy lời những người này nói, bởi vì chuyện Nguyên Hi tiên sinh muốn lấy Phượng Khương Trần, mặc kệ chuyện trần tục trước đây của nàng, còn đặc biệt phái người đi nghe ngóng chuyện tình của Phượng Khương Trần.
Biết những chuyện mà Phượng Khương Trần đã trải qua, lúc này Nhan lão tiên sinh phải đánh giá: Kiên nhẫn!
Nhẫn người bình thường không thể nhẫn, chịu người bình thường không thể chịu, kiên nhẫn của Phượng Khương Trần chính là nam tử cũng không làm được, làm người ta phải bội phục!
“Quả thực không quen, lần đầu tiên nghe thấy có người khen ta như vậy, có chút được sủng ái mà đam ra lo sợ.
” Phượng Khương Trần không có ý định che giấu bản thân, cũng không có che giấu những chuyện quá khứ của mình.
Nàng không cho rằng quá khứ của mình là sự sỉ nhục không thể nhắc