Hừ… Đáng đời Tô Quán xui xẻo, cầm kỳ thư họa, thứ nàng am hiểu duy chính là đánh cờ, đánh cờ này là học từ một người huấn luyện trong quân đội, hắn là cao thủ đánh cờ, nói là một người quân nhân nhất định phải biết đánh cờ, bởi vì người giỏi đánh cờ là người giỏi tính toán.
Trong cờ nhiều Càn Khôn, có thể nhìn ra tâm tư và đức hạnh của một người từ việc đánh cờ, Phượng Khương Trần cảm thấy rất có lý, hơn nữa, muốn chơi một ván cờ trong quân doanh cũng rất dễ, Phượng Khương Trần không có việc đều chạy tới chỗ huấn luyện viên, đánh cờ với hắn.
Lúc Phượng Khương Trần mới học, hạ nước cờ không hay, đối phương cũng không ngại, mỗi lần giết nàng là một lần thất bại thảm hại.
Phượng Khương Trần người này tính tìnhbướng bỉnh, nàng không phải không chịu thua, nhưng nàng thua thì nhất định cố gắng để thắng lại.
Mất một ít tâm tư nghiên cứu đánh cờ, đến sau này Phượng Khương Trần miễn cưỡng có thể bất phân thắng bại với đối phương, có một lần may mắn thắng đối phương năm con cờ, từ đó về sau Phượng Khương Trần không đi tìm huấn luyện viên đánh cờ nữa.
Huấn luyện viên kia đợi không được Phượng Khương Trần, kiêu ngạo chủ động tới tìm nàng đánh cờ, Phượng Khương Trần dù thế nào cũng không chịu hạ, lý do rất đơn giản, bản thân nàng biết năng lực của mình, có thể thắng một lần là may mắn, là do đối phương khinh địch, có thể thắng đối phương một lần, nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Phượng Khương Trần mãn nguyện nhưng huấn luyện viên thì không, nhưng Phượng Khương Trần chặt chẽ linh hoạt, huấn luyện viên cũng không tìm được chỗ sơ hở, không có cách nào ngoài cái tiếc nuối này trải qua nửa đời sau.
Từ đó về sau, Phượng Khương Trần rất ít đụng cờ, hay đúng như huấn luyện viên nói, người giỏi cờ sẽ giỏi mưu tính, nàng có giỏi mưu lược hay không thì nàng không biết, nhưng nàng biết cái gì gọi là giấu dốt.
Làm quân y, thân phận của nàng vốn là đặc thù, nếu như bị tướng lĩnh của quân đội phát hiện nàng có “giỏi mưu lược”, nói không chừng sẽ cho rằng nàng có ý đồ khác, đến lúc đó chết oan người cũng không biết.
Nếu không phải Tô Quán nói tỷ thí cầm kỳ thư họa ra, Phượng Khương Trần cũng sắp quên mình biết đánh cờ.
Tô Quán đánh rất cẩn thận, đi mỗi con cờ đều suy tư một hồi, vừa khéo Phượng Khương Trần