Không có cách nào, tốc độ nước đi của Phượng Khương Trần quá nhanh, nàng hoàn toàn không cho Tô Quán thời gian uống nước chớ đừng nói là ăn chút điểm tâm, đặc biệt là đến buổi chiều, Phượng Khương Trần giống như là cố ý hành hạ Tô Quán vậy, sau khi Tô Quán đi nước cờ xong, trong vòng ba giây nàng đã đi, căn bản không cho Tô Quán cơ hội thở dốc, cố tình làm Tô Quán mệt chết.
Người đánh cờ đều biết, đánh cờ là dùng đầu để sống, đi một bước hay là muốn đi ba bước, thậm chí chớp mắt, nước đi của Phượng Khương Trần nhanh chóng hạ xuống,các dây thần kinh trong đầu Tô Quán vẫn luôn căng thẳng, hoàn toàn không dám buông lỏng nửa phân.
Tiếp sau đó, đối với Tô Quán mà nói, đánh cờ đã là một loại hành hạ, mất một lúc lâu nàng mới nghĩ xong một bước, Phượng Khương Trần đã có nước đi ngay tức khắc, nàng ta còn chưa kịp buông lỏng một chút lại phải nghĩ bước tiếp theo đi như thế nào, vòng đi vòng lại, gương mặt Tô Quán trắng bệch, ngay cả mắt không thể chống đỡ nổi nữa.
Màn đêm buông xuống, thư đồng của thư viện hoàng thất tay chân nhanh nhẹn đốt chậu lửa ở giữa sân, ánh lửa chiếu sáng học viện một màu trắng, làm mọi người nhìn thấy rõ hai nữ tử đang đánh cờ kia, một người tinh thần tràn trề, một người tinh thần mệt lả.
Cho dù thắng bại trên bàn cờ chưa phân, nhưng địa vị của hai nữ tử ở trong lòng mọi người đã phân rõ cao thấp.
Phượng Khương Trần nhìn bàn cờ một cái, biết chỉ còn ba con cờ là đầy bàn cờ, trong lòng lại nghĩ vị trí nước đi tiếp theo màTô Quán hạ, cùng lúc suy nghĩ đối sách, suy tính hết lần này tới lần khác, sau khi xác định không sai, Phượng Khương Trần thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dây thần kinh căng thẳng cũng rốt cuộc thư giãn xuống, hạ xuống chỗ này, mặc dù nàng không cầm chắc phần thắng, nhưng có thể khẳng định không thua được.
Ôi… Không phải Phượng Khương Trần không muốn thắng Tô Quán, thật sự là nàng không có cái năng lực kia.
Nàng đánh cờ không tệ, hạ cũng rất tốt, nhưng đừng quên rằng Tô Quán cũng là học đánh cờ từ nhỏ, tài đánh cờ cũng không kém, Phượng Khương Trần có thể hạ đến con cờ thứ năm lăm với Tô Quán vẫn là nhờ công lao khinh địch của Tô Quán và cách chơi quỷ dị của Phượng Khương Trần, dĩ nhiên sau đó vẻ mặt bình tĩnh ngày thường của Tô Quán mất đi.
Cuối cùng còn hai con cờ, tay Tô Quán cầm cờ đen, hồi lâu vẫn không hạ xuống, nàng ta biết lúc này đã không có cách nào