Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1190


trước sau



Da mặt bọn thị vệ giật giật, Phượng Khương Trần cười gật đầu, thị vệ tưởng Phượng Khương Trần bối rối, vội vàng cúi đầu: “Khụ khụ, Phượng cô nương, nếu không bắt được con mồi, chúng ta về trước thôi.


Trọng trách của hắn ta là bảo vệ Phượng Khương Trần, hộ tống Phượng Khương Trần ra vào.

“Được, phiền ngươi giúp ta cầm cái này.

” Phượng Khương Trần đưa súng trường trong tay cho đối phương.

Thứ này rất nặng!

“Vâng.


Nhưng vào lúc này, một tiếng thét chói tai vang lên: “A…”
“Xảy ra chuyện rồi.


Xoẹt… một tiếng, thị vệ cùng lúc rút con dao ở bên hông ra, sắc mặt ngưng trọng, không lộ vẻ hoảng loạn, lấy tốc độ nhanh nhất vây Phượng Khương Trần vào chính giữa.

Nhiệm vụ hôm nay của bọn họ là bảo vệ Phượng Khương Trần, chỉ cần Phượng Khương Trần không có việc gì, bọn họ sẽ không sao.

Phượng Khương Trần ngậm cười, nhìn theo âm thanh, hướng đó… không sai, nàng đoán chắc con rắn kia đã thành công lẻn vào khu vực của Tô Quán.

Rõ ràng, vận may của Tô Quán không tốt lắm, nhanh như vậy đã bị rắn phát hiện.

“Thình thịch” Một tiếng vang rất lớn, có một luồng khói đen bốc lên trên bầu trời, ngay sau đó là tiếng bước chân đều nhịp vang lên.

“Là Tô cô nương, Tô cô nương đã xảy ra chuyện.

” Thị vệ bình tĩnh lại.


Tô Quán gặp chuyện không may, dù sao cũng tốt hơn hoàng thượng, thái tử xảy ra chuyện.

“Chúng ta đi xem.

” Nàng ra khỏi khu săn thú chính vì muốn xem náo nhiệt, sao có thể bỏ qua cơ hội này.

“Chuyện này…” Thị vệ khó khăn, lúc này có ngu mới đi lên phía trước.

Đương nhiên Phượng Khương Trần cũng rõ, không có việc gì mà chạy lên tiền tuyến, đó là gây phiền phức cho hộ vệ, lập tức giải thích: “Tô Quán xảy ra chuyện, ở đây cũng chưa chắc đã an toàn, chúng ta tổng cộng có mười người, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm cũng không ngăn được bao lâu, không bằng đi tìm thái tử và Lăng Vương, mọi người tụ chung một chỗ, xảy ra chuyện cũng có thể phối hợp.


“Phượng cô nương nói phải, chúng ta đi thôi.

” Thị vệ âm thầm gật đầu, thảo nào có thể khiến Cửu Hoàng thúc yêu mến, lời đồn đãi không phải không thể tin toàn bộ, chí ít chuyện này Phượng cô nương khá can

đảm và hiểu biết, đứng trước nguy hiểm cũng không sợ.

Đoàn người của Phượng Khương Trần vừa xuất hiện, thái tử lập tức phát hiện, vui mừng hô to một câu: “Khương Trần, ngươi không sao là tốt rồi.


Xung quanh thái tử, Đông Lăng Tử Lãng, Nguyên Hi tiên sinh và Tây Lăng Thiên Lâm có đầy thị vệ mang đại đao vây quanh, ai cũng như lâm đại địch, thấy Phượng Khương Trần xuất hiện, trực tiếp chĩa mũi đao nhắm vào nàng, không cho phép nàng đi lên trước.


“Ta mới từ khu săn thú đi ra, nghe thấy bên kia có tiếng vang, sợ gặp nguy hiểm nên chạy tới.

” Phượng Khương Trần chỉ chỉ khu vực của Tô Quán, thấy Dạ Diệp không ở đây, tia đùa cợt trong mắt càng đậm.

Nàng có thể khẳng định, chắc chắn Dạ Diệp biết chuyện gì xảy ra, hại người cuối cùng hại mình, cũng không biết Dạ Diệp thấy con rắn đó sẽ có vẻ mặt gì.

“Ngươi không sao là tốt rồi, cho qua.

” Thái tử phất phất tay, dựa vào ghế thở dốc, gương mặt trắng không còn chút máu, ngực phập phồng kịch liệt, một loạt chuyện này đùa thái tử sắp chết rồi.

Người của hắn báo lại, đạn khói của Phượng Khương Trần có chuyện, kết quả Phượng Khương Trần không sao, Tô Quán lại xảy ra chuyện, một người hai người đều không bớt lo, thái tử thật đau đầu.

Cơ thể như thế sao có thể làm hoàng đế.

Phượng Khương Trần đồng tình nhắm mắt, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt quan sát của Tây Lăng Thiên Lâm, Đông Lăng Tử Lãng và Nguyên Hi tiên sinh, vẻ mặt như muốn nói, Phượng Khương Trần, ngươi làm gì ở chỗ Tô Quán?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện