Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1197


trước sau



Phượng Khương Trần giúp hắn mấy lần, nhưng vừa gặp chuyện hắn lại đẩy Phượng Khương Trần ra ngoài, nói dễ nghe thì gọi là bậc đế vương vô tình, nhưng sự thực lại là sự bản chất bạc bẽo, vì tư lợi, ai dám bán mạng vì một người như hắn.

Phượng Khương Trần cũng nghe rõ, cũng không nói lời nào, nàng đã biết từ lâu, thái tử chính là một con sói mắt trắng hung ác ăn không biết no, dựa vào thái tử không bằng dựa vào chính mình.

Lúc thái tử có đủ khả năng, hắn sẽ giúp mình một tay, nhưng nếu ngươi gây phiền phức cho hắn, thái tử chắc chắn sẽ đẩy ngươi ra ngoài đầu tiên, dù cho chính ngươi đã giúp hắn.

Thái tử thấy bầu không khí không đúng, cũng biết lời nói của mình có hơi quá, hơi lúng túng dời mắt, đúng lúc thấy Tô Quán nằm trên đất, má trái sưng vù, mặt biến sắc, lớn tiếng chất vấn: “Khương Trần, Tô Quán tiểu thư bị làm sao vậy?”
Phượng Khương Trần lười không muốn ngẩng cả đầu, cúi đầu đáp: “Thái tử yên tâm, Tô Quán tiểu thư chỉ bị sợ hãi quá độ nên mới ngất, còn dấu tay trên mặt Tô Quán tiểu thư là do ta đánh.


Hành vi của nàng ta điên rồ, thấy người lại nói đối phương là rắn, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần nàng ta và Dạ thiếu chủ, vì để chữa trị kịp lúc cho Dạ thiếu chủ, ta không thể làm gì khác hơn đành đánh nàng ta một cái tát, hy vọng có thể giúp nàng ta thức tỉnh, đáng tiếc hiệu quả không tốt lắm.


Phượng Khương Trần đường hoàng giải thích, thái tử, Đông Lăng Tử Lãng và Tây Lăng Thiên Lâm cũng không nghĩ nhiều, dù sao Phượng Khương Trần nói cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa, nơi đây có nhiều thị vệ như vậy, Phượng Khương Trần không thể nào nói dối.

“Không có việc gì là tốt rồi.

” Trái tim đang căng như dây đàn của thái tử mới được thả lỏng.

Không có dụng cụ phụ trợ, việc Phượng Khương Trần có thể làm là có hạn, sau khi nặn hết máu độc trên cánh tay Dạ Diệp xong, nàng để thái tử cho người khiêng đi, thái y mới nhanh chóng cứu chữa kịp thời, nếu không mạng thì giữ được nhưng cánh tay trái có thể giữ được hay không thì không nói được.

Rất nhanh thị vệ đưa Dạ Diệp rời Thú Uyển đến cung điện gần nhất, thị vệ bị thương và thị vệ bị rắn độc cắn cũng được khiêng đi, thái y vừa đến, lập tức như ong vỡ tổ chen vào phòng của Dạ Diệp.

Lúc này Dạ Diệp đột nhiên tỉnh lại, chỉ có điều thần trí không rõ lắm, thấy Phượng Khương Trần đứng bên cạnh, hắn như nổi điên gào to: “Phượng Khương Trần, tại sao ngươi lại ở đây, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.



Dạ Diệp dùng tay phải không bị thương đẩy Phượng Khương Trần ra, Phượng

Khương Trần không chống lại, lảo đảo lui lại, ngã ngồi trên đất, như thế vẫn chưa đủ, tay phải của Dạ Diệp không ngừng khua loạn giữa không trung, không cho người khác lại gần, chửi ầm lên: “Cút, đuổi con nữ nhân hạ tiện Phượng Khương Trần này đi, ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút, có nghe thấy không, đuổi Phượng Khương Trần tiện nữ nhân này cút đi.


Dạ Diệp còn hơi lý trí, không nói gì mà mãng xà nên cắn Phượng Khương Trần chứ không phải đuổi theo Tô Quán.

Phượng Khương Trần không đề phòng, ngã nhào rất mạnh xuống đất, vô cùng nhếch nhác, người ở đây không ai đưa tay đỡ nàng, để kệ nàng, một cô gái ngồi dưới đất.

Rất lâu sau, Phượng Khương Trần mới thấy đỡ, đứng lên, hai mắt lạnh như băng…
Phượng Khương Trần đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn về phía Dạ Diệp, còn không đợi nàng nói, các thái y đã mở miệng: “Thái tử điện hạ, Phượng cô nương ở đây sẽ gây ảnh hưởng quá trình điều trị, xin điện hạ đuổi Phượng cô nương ra ngoài.


Một chữ “đuổi” đủ để thấy các thái y rất ghét Phượng Khương Trần, không có Tôn Chính Đạo chống lưng, mấy thái y này sẽ không để Phượng Khương Trần trong mắt.

“Khương Trần, ngươi đi ra trước đi, chờ tâm trạng Dạ thiếu chủ ổn định lại, chúng ta lại nói tiếp.


” Thái tử không nói thay Phượng Khương Trần nửa câu, cũng không nói cho Dạ Diệp biết người cứu hắn là Phượng Khương Trần, Dạ Diệp đã tỉnh, Phượng Khương Trần không còn tác dụng.

Đây là điển hình của câu qua rút ván cầu, Phượng Khương Trần cười nhạt, vỗ vỗ bụi trên người: “Người ở đây đều có thể làm chứng cho ta, hôm nay Dạ thiếu chủ tự mình mở miệng đuổi ta đi, ngày sau, muốn ta vào, nhớ phải quỳ xuống cầu xin ta, Dạ thiếu chủ!”
Phượng Khương Trần đẩy đoàn người, đi ra ngoài, để lại một phòng toàn người hai mắt nhìn nhau.

Phượng Khương Trần dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, có tư cách gì để lại một câu như vậy.

“Cuồng vọng, cuồng vọng, quá cuồng vọng, nữ tử này thực sự cuồng vọng vô tri.

” Một lão thái y lấy lại tinh thần, gân giọng kêu to.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện