Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1261


trước sau



Cô nương này bị gia đình hết mực chiều hư luôn rồi, cứ tưởng trái đất xoay quanh mình chắc, coi trọng Vương Cẩm Lăng thì cướp về, vừa nhìn thấy mình giống nàng ta liền muốn hủy đi, thật sự cho rằng nàng ta là công chúa, còn người khác là trẻ mồ côi không cha không mẹ, mặc nàng ta đánh giết.
Đồ không có não!
“Ngươi còn dám mắng ta?” Huyên Phi tức giận, ba mươi sáu Thiên Cương bị vũ khí giấu trong tay của Phượng Khương Trần cản trở nên không dám động, vì một khi bọn họ thất thủ sợ là Phượng Khương Trần sẽ đem Huyên Phi giết chết.


Có lẽ Huyên Phi không sợ, hoặc là lớn như thế này nhưng nàng ta chưa bao giờ biết sợ, bởi vì hai người đứng quá gần nhau Huyên Phi vung tay lên, chuẩn bị tát cho Phượng Khương Trần một cái bạt tai, nào biết Phượng Khương Trần còn nhanh hơn nàng ta …
Bùm … Viên đạn xuyên qua cổ tay Huyên Phi bay ra ngoài, khi ba mươi sáu Thiên Cương lao lên thì đã quá muộn.
“A… tay của ta.” Huyên Phi ném roi ra, bóp chặt cổ tay bị thương hét lên: “Các ngươi đều chết hết rồi à? Không thấy ta bị thương sao? Lên hết cho ta, giết nàng.

Ta nói giết nàng … Các người điếc hết rồi hả?”
Ba mươi sáu Thiên Cương muốn di chuyển, nhưng … Súng của Phượng Khương Trần đang đối mặt với Huyên Phi, bọn họ làm sao dám đùa giỡn với tính mạng của Huyên Phi được.
Họ có chết cũng không sao, nếu Huyên Phi chết thì số phận của họ còn thê thảm hơn chết.
“Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích!” Cơn đau trên lưng Phượng Khương Trần khiến nàng đau thấu tim gan, nhưng lúc này, nàng lại nở nụ cười rạng rỡ.
Cảm giác khi dễ người khác thực dễ chịu!
“Đừng nghe lời nàng nói lung tung, nàng không dám giết ta đâu, nếu giết chết ta Cung Huyền Tiêu sẽ không buông tha, thách nàng ta cũng không dám đối đầu với ta.” Huyên Phi không sợ khẩu súng trước mặt, ngạo nghễ ra lệnh.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng ta gặp phải chuyện như vậy, mỗi lần hô tên Cung Huyền Tiêu ra đối phương sẽ không dám động vào nàng ta nữa, người trong giang hồ đều biết Huyên Phi là viên ngọc quý trong lòng bàn tay cung chủ Cung Huyền Tiêu, chỉ cần làm mất của nàng ta một sợi lông tay Cung Huyền Tiêu nhất định bắt cửu tộc của kẻ đó chôn cùng.
“Cô nương rất thông minh, ta thật sự không dám giết ngươi, giết người rồi cũng không bình an rời đi được.” Phượng Khương Trần rất phối hợp hùa theo lời nói của Huyên Phi, tràn đầy châm chọc.
Còn Cung Huyền Tiêu thì sao, nàng đến hoàng thượng và thái tử còn dám xúc phạm chẳng lẽ lại

sợ một cái Cung Huyền Tiêu, nhưng nàng thực sự sẽ không giết Huyên Phi bây giờ, bởi nếu giết Huyên Phi thì chắc chắn ba mươi sáu Thiên cương sẽ không để nàng an ổn ra khỏi đây.
Huyên Phi khi nghe Phượng Khương Trần nói lời này, liền chịu đựng đau đớn, tự hào nói: “Hừ, ngươi bây giờ mới biết thì đã quá muộn rồi, các người còn đứng ngây ra đó làm gì còn không mau giết nữ nhân này đi, kẻ nào giết chết được nàng, ta sẽ trọng thưởng.”
Ba mươi sáu Thiên Cương phỏng chừng Phượng Khương Trần thật sự không dám giết Huyên Phi, nếu nàng ấy giết đại tiểu thư, cũng sẽ chạy không thoát, chuẩn bị ra tay thì một tiếng súng khác vang lên.
Bùm … Lần này, Phượng Khương Trần bắn vào đầu gối của Huyên Phi, vì Huyên Phi quá tự tin nên nàng ta thậm chí còn không chạy trốn, bị Phượng Khương Trần không chút nể tình chọn một góc tương đối tốt nhắm bắn nàng ta, ít ra cũng phải cho Huyên Phi chịu chút đau khổ mới không uổng công những gì Cẩm Lăng phải chịu đựng bấy lâu nay.
“A… chân của ta….” Huyên Phi bụp một tiếng mạnh quỳ xuống trước mặt Phượng Khương Trần, vừa mắng vừa ôm chặt cái chân bị thương, khuôn mặt của nàng ta đã nhòe nhoẹt nước mắt, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần càng thêm hung ác ngoan độc.
“Đồ đê tiện, ngươi dám đả thương ta.

Ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi, cha và huynh đệ ta cũng không buông tha cho ngươi.” Huyên Phi tức giận nói.

“Chính là không buông tha cho ta, cũng tốt, ta cũng không có ý định thả người.

Hôm nay không thể giết ngươi, nhưng phế đi ngươi thì vẫn làm được, các ngươi muốn tiến lên sao? Tiến lên đi, tiến một bước ta sẽ bắn nàng ta một phát.

Nhìn xem đại tiểu thư của mấy người có thể chống đỡ được bao lâu.” Phượng Khương Trần cười như một thiên thần, rực rỡ đến mức mặt trời cũng biến sắc.

Ba mươi sáu Thiên Cương cảm thấy lạnh cả người, muốn bước tới nâng Huyên Phi lên nhưng bị lời nói của Phượng Khương Trần cản lại, không dám di chuyển…



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện