Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1368


trước sau

Chương 1368

Hoàng thượng vẫn luôn tu sửa lăng tẩm hắn, chuẩn bị trăm năm sau an giấc ngàn thu. Hắn vẫn luôn cho rằng tiến hành rất bí mật, nhưng lại chạy không khỏi thám tử của Cửu hoàng thúc.

Dám đánh chủ ý lên linh cữu mẫu thân hắn, hắn sẽ khiến hoàng thượng chết không có chỗ chôn, hoàng thượng xây một lần, hắn liền phá một lần.

“Vâng.” Người mặc áo đen cúi đầu, giống như pho tượng vậy, không có mệnh lệnh của Cửu hoàng thúc, không đứng lên cũng không cử động.

“Tính toán một chút, cần bao nhiêu bom sấm sét, còn lại trước giờ Tý, giao cho bổn vương.” Cửu hoàng thúc hơi trầm tư một chút, quyết định không đau lòng bom sấm sét nữa, dùng toàn bộ cho hoàng thượng càng ngột ngạt.

Phải biết, người trong thiên hạ đều biết rằng chỉ có hoàng thượng Đông Lăng mới có bom sấm sét, dùng bom sấm sét làm chuyện xấu, cuối cùng sẽ tính trên đầu hoàng thượng.

Hắn tin tưởng, trải qua việc này, Phượng Khương Trần sẽ nguyện ý biến thuốc đó thành bom sấm sét.

“Vâng.” Người mặc áo đen vẫn không hỏi nhiều, cho đến khi Cửu hoàng thúc nói có thể lui ra, mới vâng một tiếng rồi nghiêng mình rời đi.

Giờ Tý, mười tám bom sấm sét xuất hiện ở trước bàn Cửu hoàng thúc, ngay sau đó Cửu hoàng thúc và bom sấm sét biến mất. Toàn bộ Cửu vương phủ cực kỳ yên tĩnh, mà nhóm thám tử của Cửu vương phủ và bóng dáng Cửu hoàng thúc cũng không nhìn thấy…

Khi một ngôi sao Mai sáng lấp lánh xuất hiện trên bầu trời phía Đông thì cũng là lúc bách tính trong bán kính trăm dặm dưới chân núi Li Sơn giật mình tỉnh giấc trong những tiếng nổ mạnh.

Ầm ầm… ầm ầm.

Hết tiếng này đến tiếng khác, âm thanh vang dội lên đến tận trời xanh, bách tính đang ngủ say đều bị những âm thanh này làm cho hoảng hốt, ngay cả áo ngoài cũng chẳng kịp khoác đã vội vã chạy ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước thì toi đời.

“Chạy mau lên, chạy mau lên, động đất, động đất.”

“Đầu Hổ, Đầu Hổ, Nương ở…”

Ai nấy đều hoảng loạn, chen chúc giẫm đạp nhau, tiếng khóc, tiếng la vang lên không ngừng.

Ngoài chân núi Li Sơn, những nơi khác cũng đang xảy ra sự việc tương tự y như một sự sắp xếp sẵn. Tại những ngọn núi ít người sinh sống gần Hoàng Thành, hầu như ở cùng thời điểm đó đều xuất hiện những tiếng nổ mạnh ầm ầm như muốn chọc thủng màng nhĩ.

“Không phải động đất, là sét đánh, sét đánh đấy.” Khi đoàn người hoảng hốt chạy ra thì có một người hét to, giọng nói hoảng hốt làm mọi người càng thêm bất an.

“Sét đánh? Đang giữa mùa đông sao lại có sét được, chẳng lẽ ông trời thả sấm đông xuống để lấy mạng chúng ta à.”

“Các người mau nhìn kìa, có cháy ở núi Ban Sơn kìa, khói bốc lên mù mịt, ngọn lửa lớn quá.” Có một chàng trai vẫn còn giữ được bình tĩnh chỉ tay về ngọn núi phía trước la lớn, đến khi tất cả mọi người đều nhìn thấy thì chàng trai đó đã gào khóc thảm thiết, quỳ lạy về hướng đang nổ mạnh.

“Ông trời đang nổi giận đấy, đang giáng lửa giận xuống chúng ta đấy, chúng ta không còn đường sống nữa đâu, không còn đường sống nữa đâu.”

“Thiên mệnh đang cảnh báo chúng ta sự bất mãn của ông trời đấy, chắc chắc chúng ta đã làm phải chuyện gì chọc giận ngài rồi, làm ngài không vui rồi.”

“Ông trời đã nổi giận rồi thì chúng ta không thể sống được nữa đâu.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện