Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1569


trước sau

Chương 1569

“Cảm ơn sư phụ.” Hai mắt Tôn Tư Hành long lanh, gương mặt hồng hào, xem ra rất mong chờ buổi chữa bệnh từ thiện hôm nay, Phượng Khương Trần nhìn Tôn Tư Hành, không đả kích sự hăng hái của hắn.

Phàm là những người đã từng tham gia buổi chữa bệnh từ thiện đều sẽ không muốn đi lần hai, bởi vì trong lòng không chịu nổi.

Thật sự khi thấy những người bị bệnh nhưng không có tiền chữa trị, chắc chắn ngươi sẽ không hạnh phúc gì vì có thể chữa được cho họ, mà sẽ nghĩ, trên thế gian này có bao nhiêu người bị bệnh sắp chết giống họ? Mà nàng có thể cứu được mấy người?

Phàm là những người đã từng tham gia buổi chữa bệnh từ thiện, nhìn thấy những gia đình bị điêu đứng vì bệnh tật, ngươi cũng sẽ không còn mong chờ gì việc chữa bệnh từ thiện, bởi vì…

Hình ảnh đó quá thê thảm.

Chữa bệnh từ thiện là thử thách kép của tâm hồn và lương tri, mà nàng ghét nhất loại cảm giác này, lần nào cũng giống như có một tảng đá lớn đè ép ở trong lòng, lần nào cũng khiến nàng cảm thấy kích động, bất chấp tất cả chỉ vì muốn cứu bệnh nhân khắp thiên hạ, nhưng…

Sức mạnh của một người có hạn, dù là một đại phu xuất sắc thì cả đời này số người mà nàng có thể cứu cũng có thể liệt kê rõ ràng được, người có thể thực sự cứu vớt bách tính là người cầm quyền, là người ngồi trên long vị, đáng tiếc…

Khi chưa ngồi vào vị trí đó, có lẽ còn có một trái tim ưu quốc ưu dân, nhưng khi ngồi vào vị trí đó rồi, chỉ còn lại lòng tranh đoạt, củng cố quyền lực, nếu không tranh, ngươi sẽ không có tư cách ngồi vào vị trí đó, còn chuyện sinh tử của bách tính, liệu có bao nhiêu người quan tâm?

Đã chuẩn bị ổn thoả xong tất cả mọi thứ, nhưng lúc ra cửa lại gặp một chuyện nhỏ ngoài ý muốn…

Huyên Minh Kỳ đứng cửa chờ nàng, thấy trên người hắn có tuyết đọng, có nghĩa đã đợi rất lâu rồi, Phượng Khương Trần không chút kinh ngạc nói: “Thiếu cung chủ, sao ngài lại ở đây?”

Nàng không đuổi người ra ngoài, hắn có thể bất cứ chỗ nào trong Phượng phủ, chỉ cần hắn không mở miệng nhắc đến chuyện hôn phu hôn thê là

được.

Huyên Minh Kỳ cũng rất phối hợp, không lấy chuyện hôn ước ra để ép Phượng Khương Trần, thấy Phượng Khương Trần cầm theo hòm thuốc, tiến lên muốn cầm: “Ta đi chữa bệnh từ thiện với nàng.”

Hành động tự nhiên, thái độ không cho từ chối khiến Phượng Khương Trần không tự chủ thả tay ra, đến khi Phượng Khương Trần phát hiện, Huyên Minh Kỳ đã cầm hòm phẫu thuật đi tới cạnh xe ngựa rồi.

Khụ khụ, hành động này của Huyên Minh Kỳ rất giống trợ lý phẫu thuật, không dùng thì thật uổng phí, trước đây đều do Tôn Tư Hành cầm hòm thuốc cho nàng, hôm nay Tôn Tư Hành có hòm thuốc của riêng mình, cho nên…

Phượng Khương Trần cũng yên tâm thoải mái cả nhà cùng vui, dù sao Huyên Minh Kỳ không nghe hiểu lời từ chối, cho dù nàng có đồng ý hay không, Huyên Minh Kỳ vẫn sẽ làm theo những gì hắn muốn.

Huyên Minh Kỳ đỡ Phượng Khương Trần lên xe ngựa, lúc đang chuẩn bị lên theo, không biết Tôn Tư Hành chui từ đâu ra, nhanh hơn một bước chen qua: “Sư phụ.” Cứng rắn chen giữa hai người, cười đầy áy náy với Huyên Thiếu Kỳ, nhanh nhẹn leo lên xe ngựa: “Sư phụ, liên quan đến gió…”

Tôn Tư Hành chui vào xe ngựa, dáng vẻ có vấn đề quan trọng muốn xin Phượng Khương Trần chỉ bảo, Huyên Minh Kỳ sờ sờ mũi, lặng lẽ đi theo.

Sao thái độ của đồ đệ Khương Trần lại thay đổi kinh khủng vậy, không phải hôm qua còn định nhận quà gặp mặt của hắn sao, vậy mà hôm nay lại phá đám, nhưng hắn sẽ không để ý hành động trẻ con này.

Trên xe ngựa, Tôn Tư Hành ngồi giữa, bá chiếm Phượng Khương Trần, hoàn toàn không cho Huyên Minh Kỳ cơ hội nói chuyện, cả tấm lưng che trước mặt Phượng Khương Trần, Huyên Minh Kỳ chỉ muốn nhìn một cái mà cũng khó.

Phượng Khương Trần hiểu ý Tôn Tư Hành, vẻ mặt cười cười dung túng, thấy Tôn Tư Hành nhắc đến các chứng bệnh hay gặp trong ngày đông với mình, nàng cũng phối hợp nói rồi lại nói…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện