Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1577


trước sau

Chương 1577

Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái nhất nói: “Tư Hành, sư phụ tin tưởng y thuật của ngươi, nhưng ngươi không theo kịp tốc độ, sư phụ của ngươi là ta có thể băng bó vết thương cho mười người cùng lúc, ngươi có thể không?”

Hai mắt Tôn Tư Hành tỏa sáng, vẻ mặt sùng bái nhìn về Phượng Khương Trần, nghe xong câu cuối cùng, lại buồn bã lắc đầu: “Không thể.”

Đẳng cấp là câu này.

“Nếu không thể, vậy ngươi phải luyện tập nhiều hơn, đối với đại phu mà nói, tốc độ rất quan trọng, có đôi khi chỉ cần ngươi nhanh một giây, ngươi có thể cứu nhiều hơn một người. Tư Hành, bây giờ vừa lúc có một cơ hội có thể làm tăng tốc độ của ngươi, phần lớn những người bên ngoài bị thương do lạnh, gió rét, giao họ cho ngươi, còn những bệnh nhân trong đó, ngươi yên tâm sư phụ sẽ khám.”

Đây là lần đầu tiên nàng chọn người bệnh nặng vào tay, dưới tình huống bình thường, khi đi chữa bệnh từ thiện, gặp phải người bệnh nghiêm trọng, tất cả mọi người sẽ không nhận vào tay mà sẽ lập tức đưa đến bệnh viện, nói không chừng những bệnh nhân đó không đợi được đến khi thuốc có hiệu lực mà đã chết rồi.

Nhưng bây giờ… nàng thà gánh trên cái nồi chữa bệnh làm chết người trên lưng, cũng không thể để danh tiếng Tôn Tư Hành bị ảnh hưởng xấu.

“Vâng.” Tôn Tư Hành thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy Phượng Khương Trần nói sẽ tự mình khám chữa cho mấy người bệnh nặng, hắn rất sợ sư phụ không chịu chữa.

Hắn nhìn những bệnh nhân kia rồi, đều là bệnh nhẹ chuyển thành bệnh nặng, muốn chữa trị khỏi sẽ tốn rất nhiều dược liệu, lại lãng phí thì giờ.

Sư phụ nói không sai, một ngày tối đa hắn chỉ có thể chữa từ ba đến năm người bệnh nặng, nhưng lại có thể chữa cho hơn trăm người bệnh nhẹ.

Thấy Tôn Tư Hành không hỏi gì đã đồng ý, Phượng Khương Trần vừa vui vẻ vừa lo lắng, vui vẻ vì Tôn Tư Hành ngoan ngoãn nghe lời, lo lắng vì Tôn Tư Hành như vậy liệu có bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền không.

Lấy trường hợp của Huyên Minh Kỳ để nói, chỉ một buổi tối mà thái độ của hắn đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu nói không có người chỉ điểm cho hắn, nàng không tin…

Lỗ tai mềm như thế, sau này không có nữ nhân lợi hại giúp hắn, có lẽ hắn sẽ chết nghèo mất.

Haizzz! Phượng Khương Trần chỉ vào Đồng Giác nói: “Đồng Giác, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, ít nhiều cũng biết một chút, trông nom tốt nơi đây, giúp Tư Hành chữa trị cho những bệnh nhân này. Còn nữa, không cho phép bất cứ đại phu nào giúp Tư Hành, toàn bộ những bệnh nhân này sẽ do Tư Hành phụ trách.”

“Vâng, tiểu thư.” Đồng Giác không phải Tôn Tư Hành, Đồng Giác hiểu sự coi trọng của Phượng Khương Trần với Tôn Tư Hành, lập tức bảo đảm.

“Sư phụ người yên tâm, con sẽ không để người thất vọng đâu.” Tôn Tư Hành cũng lập tức cam đoan ngay, sau khi thấy Phượng Khương Trần vui vẻ yên tâm, Tôn Tư Hành lúng túng sờ sờ gáy: “Sư phụ, con đi xem bệnh đây.”

“Đi đi, sư phụ tin tưởng ngươi, ngươi có thể.” Tôn Tư Hành cao hơn Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần vốn muốn vỗ vỗ đầu của hắn, kết quả chỉ có thể vỗ bả vai.

Phượng Khương Trần nàng học y không phải để dùng y lập thế (dùng y học để thiết lập thế giới), đồ đệ của nàng nhất định sẽ trở thành y thánh dùng y lập thế.

Thấy Tôn Tư Hành toàn tâm toàn sức cho công việc chữa bệnh, lần thứ hai Phượng Khương Trần dám chắc quyết định của mình không sai, chỉ cần Tư Hành dốc lòng chữa trị cho bệnh nhân là đủ rồi, những thứ khác giao hết cho nàng, nàng nhất định sẽ cho Tư Hành một khoảng trời thuần khiết, để hắn chỉ cần chuyên tâm học y, chữa bệnh cứu người.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện