Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1592


trước sau

Chương 1592

Trác Đông Minh đạp một chân trên lưng hắn, bởi vì quan sai này khẽ động, Trác Đông Minh cũng bị ngã quỵ về trước theo, thiếu chút nữa ngã vào bãi nước tiểu của tên quan sai, may mà thị binh phía sau hắn phát hiện kịp thời, kéo Trác Đông Minh, nhưng…

Động tác nhỏ này đã phá hỏng hình tượng đẹp trai, bá vương của Trác Đông Minh, Trác Đông Minh giận, chân nhấc lên đổi vị trí, trực tiếp đạp lên đầu đối phương, nhìn từ trên xuống hỏi: “Nói, phụng mệnh của ai, làm sai gì?”

Ông trời ơi, suýt chút nữa hắn ngã vào bãi nước tiểu, thật mất mặt.

“Đề đốc đại nhân có lệnh, bảo chúng ta bắt đảng phản bội.” Quan sai bị Trác Đông Minh dẫm đến mức không thể nói rõ lời, nghẹn lời lấy thở mới nói rõ chuyện này, chỉ mong Trác Đông Minh giơ cao đôi chân cao quý.

“Nói sớm không phải có phải tốt hơn không, nước thải ô uế làm bẩn giày tướng quân.” Vẻ mặt Trác Đông Minh ghét bỏ, lấy một chiếc khăn trắng ra lau giày, sau đó nhét khăn trắng vào miệng quan sai: “Đưa xuống, trông kỹ, đừng để hắn chết.”

“Ưm… Ưm…” Tên quan sai liều mạng giãy dụa, dùng sức đạp về phía trước, nếu hiện tại hắn có thể nói chuyện, nhất định hắn sẽ nói: “Đại nhân, ít nhất ngài nói cho ta biết ngài là ai?”

Đáng tiếc, Trác Đông Minh nào đâu để ý loại tôm tép này, nếu là Đề Đốc đại nhân còn được.

“Đi, nói với người bên trong, bản thế tử tới bảo họ dừng tay.” Trác Đông Minh vẫn quần áo lụa là, dáng vẻ lưu manh, kiêu ngạo không ai bì nổi, khẽ hếch cằm dưới, lúc nào cũng dùng lỗ mũi nhìn người.

Khụ khụ… Không phải hắn muốn ngạo mạn, thật sự là hắn không biết phải đối mặt với Phượng Khương Trần thế nào.

Lúc trước, rõ ràng ông nội hắn hiểu rõ nguyên nhân cái chết của Phượng tướng quân nhưng lại giấu, rõ ràng Phượng tướng quân có công với đất nước, cuối cùng lại thành chiến bại chi tướng, đối với Phượng tướng quân mà nói, quá không công bằng, Phượng tướng quân không có được vinh dự mà ông ấy nên có.

Sau khi biết chuyện này,

Trác Đông Minh đã cảm thấy có lỗi với Phượng Khương Trần.

Hắn sẽ không ngây ngốc nói gì mà muốn ông nội hắn báo thù cho Phượng tướng quân, xử tử người đã hại chết Phượng tướng quân, nhưng ít nhất phải cho Phượng tướng quân một công đạo, để ông ấy chết dưới danh nghĩa anh hùng, mà không phải như bây giờ, bị người đời quở trách.

Người đi vào gọi là thân binh của Trác Đông Minh, tất nhiên hắn biết phải nói thế nào mới có thể khiến Phượng Khương Trần ngừng tay: “Phượng cô nương, thế tử gia đến rồi, đám người bên ngoài đã bị bắt hết, các ngươi có thể dừng tay.”

Trác Đông Minh tới rồi?

Phượng Khương Trần dừng động tác trên tay, sau đó lại tiếp tục khâu, nói với những người đang ném tuyết: “Dừng tay, cứu binh của chúng ta tới rồi.”

Bịch…

Rõ ràng là bách tính bình thường chưa bao giờ được huấn luyện, nhưng lúc này họ lại biểu hiện như quân nhân có kỷ luật, Phượng Khương Trần ra lệnh một tiếng, dù họ vẫn muốn ném tiếp nhưng vẫn ngoan ngoãn thu tay.

Ở đây, mệnh lệnh của Phượng Khương Trần còn hữu hiệu hơn quân lệnh, Phượng Khương Trần cứu những nạn dân đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng, cho họ hy vọng sống.

Lạo xạo… Giữa không trung, do không có trợ lực phía sau nữa nên thác nước cầu tuyết rơi xuống mặt đất, đọng lại thành một ngọn núi tuyết nhỏ.

“Phì phì phì…” Trác Đông Minh đứng gần đó, miệng đầy tuyết, buồn bực muốn chết, quên luôn phải hổ thẹn với Phượng Khương Trần, cao lớn vọt vào, ngay cả Phượng Khương Trần ở đâu cũng không nhìn thấy, lớn tiếng mắng: “Phượng Khương Trần, ngươi sao vậy, lão tử trăm cay nghìn đắng đánh nhau với đám người kia tới cứu ngươi, ngươi lại nghênh đón như vậy…”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện