Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1646


trước sau

Chương 1646

“Cái gì? Ngươi không biết giải độc?”

Đoàng đoàng đoàng… Tô Vân Thanh lảo đảo lui về phía sau, trực tiếp lui về phía vách tường, trợn mắt há mồm.

Hắn không thể chấp nhận đáp án này của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần là pháp bảo cứu mạng của bọn họ, bây giờ Phượng Khương Trần nói sẽ không, vậy Lam Cửu Khánh phải làm sao?

Chờ chết ư?

Nghĩ đến khả năng này, Tô Vân Thanh liền muốn bóp chết Phượng Khương Trần.

Không được, Phượng Khương Trần sao có thể không giải độc, nàng phải làm, bởi vì Cửu Khánh đang chờ nàng đến cứu.

Khuôn mặt tao nhã của Tô Vân Thanh lộ ra một tia hung tợn, Phượng Khương Trần không sợ hãi, bình tĩnh nói: “Đúng, ta không biết giải độc.”

Bất quá, nàng chỉ có thể phân tích thành phần của độc dược, có điều thuốc Đông y bát đại tinh thâm, phân lượng khác nhau và được trộn từ các loại dược liệu không cùng loại, từ đó sinh ra dược hiệu hay nói cách khác là độc dược, không đơn giản chỉ là một hai loại cộng lại.

Nàng có thể tạo ra giải dược nhờ căn cứ vào thành phần, về phần có tác dụng hay không, nàng cũng không biết.

“Làm sao bây giờ? Ai, còn ai có thể giải loại độc lợi hại như vậy?” Vẻ mặt Tô Vân Thanh hung tợn, trầm giọng hỏi Phượng Khương Trần.

Trong tay Tô Vân Thanh vốn có những người có y thuật rất tốt, nhưng bởi vì có Phượng Khương Trần ở đây, hắn đã phái những người kia đi hết, bây giờ…

Nước xa không cứu được lửa gần, Cửu Khánh không thể đợi được.

“Vội cái gì, đi xem huynh ấy trước đã.” Mặc dù khi nàng nghe tin Lam Cửu Khánh trúng độc đã rất hoảng sợ, nhưng nhờ bản năng là bác sĩ, cùng với việc nàng rất tin vào y thuật của mình, khiến cho nàng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Không phải chỉ là một loại độc thôi sao, trong tay nàng còn giữ giải

độc đan mà Cốc chủ Thần y cốc đưa cho, cho dù không có hiệu quả nhưng có thể làm chậm thời gian phát tác độc. Hơn nữa, ngay cả khi nàng không giải được độc nhưng vẫn đủ khả năng bảo toàn tính mạng cho Lam Cửu Khánh, đợi đến khi Cốc chủ Thần y cốc đến, nếu ông ta còn không giải được độc, nàng cũng không còn cách nào khác.

“Đúng, đúng, vào xem trước rồi nói…, thể chất Cửu Khánh đặc biệt, từ nhỏ đã ăn rất nhiều loại độc, độc bình thường sẽ không có tác dụng với y, ngay cả kiến huyết phong hầu*, trong một thời gian ngắn sẽ không lấy được mạng của y.” Bị Phượng Khương Trần trừng, Tô Vân Thanh như gặp được kỳ tích, mau chóng bình tĩnh trở lại.

*Kiến huyết phong hầu: Trong rừng rậm ở Xi-Xoong-Ba-Na, Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là “tiễn độc mộc” (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “ Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).

Quan tâm ắt sẽ loạn.

Không có biện pháp, bọn họ đều là tâm phúc của Lam Cửu Khánh, nếu y xảy ra chuyện, bọn họ cũng không biết nên đi về đâu?

Cái gì? Thể chất bách độc bất xâm? Vậy thuốc mê của nàng có tác dụng với Lam Cửu Khánh không?

Phượng Khương Trần nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên cứu Lam Cửu Khánh trong mật thất,… Nàng lúc ấy chắc không lòi đuôi đâu nhỉ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện