Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1749


trước sau

Chương 1749

Có phải là thế thật hay không, cứ hỏi ngược về đám người Thôi gia là biết thôi. Vương Cẩm Lăng đã nhận định phỏng đoán của Cửu Hoàng thúc, bởi vì… suy nghĩ của hắn ta và Cửu Hoàng thúc giống nhau.

Hai người bọn họ đều cho rằng là thế, như vậy trên cơ bản đó chính là sự thật. Bọn họ nào phải người sẽ khẳng định lung tung.

“Đúng thế, nhìn vào thái độ của đám người Thôi gia thì liền biết suy đoán của chúng ta có đúng hay không, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được tung tích của mẫu thân Phượng Khương Trần.” Có thể tìm hiểu rõ được chuyện này trước khi đi đến Huyền Tiêu cung, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng tốt.

Vương Cẩm Lăng gật đầu, biểu thị sự tán đồng, chuẩn bị trước càng kỹ càng thì bọn họ càng có thêm cơ hội giết Cung chủ phu nhân Huyền Tiêu cung, khiến bà ta trở tay không kịp.

Sự tình đều đã nói xong xuôi, Cửu Hoàng thúc không còn hừng thú tiếp tục ở lại bên ngoài cùng Vương Cẩm Lăng nữa, hắn quay người trở về: “Cùng về đi, ra ngoài lâu quá rồi, Khương Trần sẽ lo lắng.”

Rõ ràng là muốn nói Khương Trần sẽ sinh nghi, nhưng Cửu Hoàng thúc lại đổi lời thành một cách nói khác khiến người ta nghe mà vui vẻ, Vương Cẩm Lăng hiểu, nhưng chỉ cười cười không nói gì…

Đông Lăng Vũ Cửu là một nam nhân rất có mị lực, cũng là một nam nhân rất nguy hiểm!

Hợp tác với hắn là một chuyện vui vẻ, nhưng trở thành đối thủ cạnh tranh với hắn thì lại là một chuyện vô cùng đau khổ. Vương Cẩm Lăng vừa nghĩ đến quãng thời gian dài sau này sắp phải hứng chịu cả đau khổ lẫn vui vẻ thì lại phiền muộn không thôi…

Đúng thế, cho dù là hợp tác với Cửu Hoàng thúc, nhưng cũng không có nghĩa hắn ta sẽ từ bỏ Phượng Khương Trần, hợp tác là chuyện của quân tử, theo đuổi Phượng Khương Trần cũng là cuộc chiến của những người quân tử. Hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau.

Khi Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng trở về, tình cờ bắt gặp Phượng Khương Trần đang khoanh hai tay trước ngực

đứng dựa vào cánh cổng, đón nhận ánh mắt cười như không cười kia của Phượng Khương Trần, Cửu hoàng thúc mặt không cảm xúc cũng không nói gì, chỉ đứng trước mặt Phượng Khương Trần, mặt đối mặt với nàng.

Không còn cách nào khác, Phượng Khương Trần đã chặn kín cửa, bọn họ không vào được.

Vương Cẩm Lăng chột dạ, chờ một lúc lâu vẫn không thấy Phượng Khương Trần nhường đường, đành phải mở miệng: “Khương Trần, nàng đang định ra ngoài đi dạo hay là đã đi dạo về rồi?’’

Rõ ràng là đang muốn Phượng Khương Trần nói gì đó, thấy nàng đang chặn trước cổng, lại nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt như thế, điều này khiến bọn họ thực sự sợ hãi.

Phượng Khương Trần dường như không nghe hiểu phản ứng của Vương Cẩm Lăng, vẫn bất động đứng đó, hỏi ngược lại: “Đại công tử vừa mới đi dạo về sao?’’

Vương Cẩm Lăng hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy.’’

“Cùng đường với Cửu hoàng thúc?’’ Ý cười trong mắt Phượng Khương Trần dần dần phai nhạt, vẻ mặt cũng hiện lên một tia lạnh lẽo.

Trong lòng Vương Cẩm Lăng trào dâng một cảm giác bất an mơ hồ, bị ánh mắt đen nhánh của Phượng Khương Trần nhìn chằm chằm càng thêm chột dạ, đánh phải cắn răng đáp: “Cứ coi là vậy đi.’’

“Từ khi nào mối quan hệ giữa Cửu hoàng thúc và đại công tử đây trở nên tốt đẹp như thế, ngay cả đi dạo cũng đi một đường?’’ Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn về phía Cửu hoàng thúc.

Đừng tưởng rằng không nói lời nào thì có thể đứng ngoài cuộc, Phượng Khương Trần nàng không dễ lừa gạt như vậy đâu.

“Nàng muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng ra đi.’’ Cửu hoàng thúc khẽ nhíu mày, dáng vẻ này của Phượng Khương Trần rất không bình thường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện