Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1751


trước sau

Chương 1751

Phượng Khương Trần nước mắt lưng tròng, nhưng lại cố chấp không để nước mắt chảy xuống, trong mắt tràn ngập ánh nước nhưng nàng lại mỉm cười nhìn về phía hai người, chờ đợi đáp án của bọn họ.

Vương Cẩm Lăng đau lòng nhìn Phượng Khương Trần, nếu biết thử nghiệm của bọn họ sẽ khiến nàng tổn thương nhiều đến thế, hắn nhất định sẽ không làm.

“Khương Trần, thật xin lỗi, chúng ta không có ý làm tổn thương nàng.’’ Vương Cẩm Lăng tự trách bản thân, đồng thời cũng vô cùng hối hận, hắn muốn lấy khăn từ trong ngực ra nhưng cánh tay lại run rẩy, khó khăn lắm mới lấy ra được thì lại rơi xuống mặt đất.

Rất xin lỗi, Khương Trần, ta chỉ đang lo lắng, chỉ đang lo lắng.

“Ta biết, cho nên mới nói ta sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra cả, hỏi đi… Hỏi những vấn đề mà các huynh muốn biết, ta sẽ trả lời các huynh thật lòng.’’ Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, không nhìn Vương Cẩm Lăng cũng không nhìn Cửu hoàng thúc.

“Nàng là ai?’’ Khác với Vương Cẩm Lăng, Cửu hoàng thúc không xin lỗi mà ngược lại hỏi.

Sự việc đã đến bước này, nếu không biết nữa thì bọn họ đúng là đồ ngốc, Phượng Khương Trần chọn cách phơi bày tất cả mọi chuyện chứ không phải tiếp tục giấu giếm, rõ ràng đang thừa nhận sự nghi ngờ của bọn họ là đúng.

“Phượng Khương Trần.’’ Điều này mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi, nàng nhớ rõ những ký ức vỡ vụn trong cuộc đời Phượng Khương Trần, sở hữu tất cả những cảm xúc của Phượng Khương Trần.

Ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể phân biệt được rốt cuộc mình là bác sĩ quân y suốt ngày chạy trên chiến trường khói lửa hay là Phượng Khương Trần- người đang đấu tranh để tồn tại sau cái chết của phụ mẫu, trong mắt nàng, nàng là Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần chính là nàng.

“Nàng vẫn luôn là Phượng Khương Trần?’’ Cửu hoàng thúc hỏi câu hỏi thứ hai, mặc dù Phượng Khương Trần không hiểu ý định của Cửu hoàng thúc nhưng vẫn gật đầu: “Ta mãi mãi là Phượng Khương Trần.’’

“Được rồi, ta đã hỏi xong, nàng tránh ra đi.’’ Cửu hoàng thúc đã phát huy đủ hành vi cường đạo của mình, thấy Phượng Khương Trần vẫn không tránh đường, hắn trực

tiếp đi về phía trước, hất nàng sang một bên.

Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt trách móc tố cáo của Phượng Khương Trần, điều đó sẽ khiến hắn cảm thấy mình đang phạm tội, hắn thừa nhận hành động thử nghiệm trước đó của bản thân đã làm tổn thương Phượng Khương Trần, nhưng tuyệt đối không thừa nhận mình có lỗi…

Phượng Khương Trần không hề đề phòng, bị Cửu hoàng thúc đụng mạnh như thế, trực tiếp ngã sang một bên, cũng may Vương Cẩm Lăng phản ứng nhanh, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy người.

Phượng Khương Trần ngã vào lồng ngực Vương Cẩm Lăng, sau đi đứng vững lập tức đẩy hắn ra: “Cảm ơn.’’

Hai tiếng cảm ơn của nàng lọt vào tai Vương Cẩm Lăng lại mang theo ba phần xa cách, trong mắt Vương Cẩm Lăng loé lên một chút bị thương, ngay khi đang định mở miệng nói gì đó thì Cửu hoàng thúc lại đột nhiên xoay người lại: “Phượng Khương Trần, ta đảm bảo sẽ không có lần sau nữa, chỉ cần nàng là Phượng Khương Trần, tất cả điều không thành vấn đề.’’

Nếu là nói dối, xin hãy nói dối hắn cả đời đi, hắn chỉ cần Phượng Khương Trần như thế.

Đúng vậy, chỉ cần Phượng Khương Trần vẫn luôn là thế này, tất cả những thứ khác đều không quan trọng, điều hắn muốn chính là Phượng Khương Trần của hiện tại chứ không phải là Phượng Khương Trần yếu đuối chỉ biết khóc thút thít kia, hắn đã sớm nhận ra, chỉ là…

Muốn chắc chắn một chút mà thôi.

Không ngờ tính toán nhất thời của hắn lại gây ra tổn thương lớn đến thế cho Phượng Khương Trần.

“Ha ha…’’ Sau khi nghe được những lời này, Phượng Khương Trần không những không cảm động mà còn bật cười, nhưng tiếng cười này còn khó nghe hơn cả khóc.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện