Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1871


trước sau

Chương 1871

Không có động tác dư thừa, chỉ đơn giản là sức lực và tốc độ, Vệ Hoa nhảy lên, hai tay cầm kiếm đâm xuống.

Dù nói là muốn bắt sống Cửu Hoàng thúc, nhưng chiêu thức này mười phấn sát khí, nếu Cửu Hoàng thúc không tránh, chỉ có con đường chết .

Vù vù…  Kiếm chém vào không khí, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy một sức lực mạnh mẽ vọt tới, khiến nàng không thể nhúc nhích…

Đáng chết, đối phương lại mạnh như vậy.

Trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên một chút lo lắng, cắn chặt răng, chống lại áp lực của kiếm, giơ súng lên, ngắm vào đối phương, nhưng động tác của hắn ta quá nhanh, không để nàng có cơ hội ngắm chuẩn.

Cửu Hoàng thúc dù đang chuyện tâm nhưng vẫn nhìn ra Phượng Khương Trần bị kiếm của Vệ Hoa ảnh hưởng, vội vàng đỡ lấy Phượng Khương Trần từ đằng sau:”Cẩn thận.”

“Phanh… ” Phượng Khương Trần lùi về sau vài bước, khó khăn đứng lại, súng chà trên tường, bắn lên tia lửa.

Đến khi Phượng Khương Trần đứng vững, Cửu Hoàng thúc đã rút nhuyễn kiếm dài bên hông “keng… ” một tiếng, chặn lại công kích của Vệ Hoa.

Vệ Hoa có chút kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tu vi Cửu Hoàng thúc cao như vậy, bảo sao dám một mình đến Tây Lăng.

Cơ hội đến!

Phượng Khương Trần không kịp ngắm, giơ súng lên bắn vào Vệ Hoa, Vệ Hoa vừa chạm đất chợt thấy tia lửa trước mặt, lập tức không dám coi thường ám khí trong tay Phượng Khương Trần, mũi chân điểm nhẹ, toàn thân lùi về sau, dù động tác của hắn rất nhanh nhưng động tác của Phượng Khương Trần còn nhanh hơn.

“Bùm, bùm… ” Phượng Khương Trần không quan tâm việc lãng phí đạn, cứ nhằm vào Vệ Hoa mà bấm cò.

“Phốc, phốc… ” Năm phát súng bắn ra có ba phát trúng vào vai Vệ Hoa, Phượng Khương Trần rất vừa lòng với kết quả này, “ba” một tiếng tháo băng đạn xuống, Phượng Khương Trần lạnh

giọng nói với Cửu Hoàng thúc: “Che cho ta.”

“Được.” Cửu Hoàng thúc không nghĩ ngợi lập tức đồng ý.

Phượng Khương Trần lúc này rất giống với khi chỉ huy ở cung Huyền Tiêu, bình tĩnh, nghiêm túc, vô cảm, không chút do dự, giống như máy bay chiến đấu, lấy mục tiêu là tiêu diệt đối thủ.

“Đến! Giết nữ nhân đó, bắt sống Cửu Hoàng thúc.” Vệ Hoa bị thương, ngã vào trong đám người, lập tức ra lệnh.

“Dạ.”

Tới đây hôm nay đều là những Cẩm y vệ có thân thủ tốt, mục đích của bọn họ rất đơn giản, nếu không bắt được Cửu Hoàng thúc ở đây, đến khi Cửu Hoàng thúc ra khỏi Tây Lăng, bắt hắn lại càng khó khăn.

“Tuy Bổn vương thích Tây Lăng, nhưng chỉ với các ngươi còn không giữ chân được bổn vương.” Cửu Hoàng thúc rút kiếm, trực tiếp giao tranh với đám người này, giống như sói thu thập bầy dê. Mặc dù những người này là cao thủ của Cẩm y vệ, nhưng trước mặt Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không đáng nói tới, nếu không phải còn lo cho Phượng Khương Trần, hắn đã trực tiếp chạy tới giết.

Ba…  Thay băng đạn xong, một tay Phượng Khương Trần giữ súng, một tay nâng súng, tiến lên từng bước: “Đi thôi.”

“Nắm tay ta.” Cửu Hoàng thúc đổi kiếm sang tay trái, hai người ăn ý  mười ngón nắm chặt, song song đi tới, mà ngõ nhỏ cũng chỉ đủ hai người đi.

Có Cửu Hoàng thúc mở đường trước, Phượng Khương Trần hoàn toàn không lo lắng, chỉ cần ngắm mục tiêu, nổ súng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện