Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1875


trước sau

Chương 1875

“Cạch” Phượng Khương Trần thay một băng đạn mới, đang chuẩn bị cất băng đạn cũ đi thì lại phát hiện trước mặt mình có người. Phượng Khương Trần sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng giơ súng, còn chưa kịp nghĩ, vì sao người này đến tận trước mắt mà mình lại không phát hiện ra thì đã bị người đối diện bóp cổ.

Người này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, bóp chặt cổ của Phượng Khương Trần, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, đồng thời hắn còn đập nàng một phát, vũ khí trên tay nàng cũng bị lấy luôn.

“Ặc…” hai chân rời khỏi mặt đất, không có cách nào để hô hấp, Phượng Khương Trần không dãy dụa mà lại nhìn thẳng vào người đối diện. Nàng muốn biết người như thế nào mà có thể trong lúc nàng không hề biết, âm thầm đi tới trước mặt nàng, hơn nữa còn nhanh chóng động thủ. Kết quả vừa nhìn đã phát hiện, trừ một cái bóng đen ra thì chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Người này mặc một bộ y phục màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt khát máu, bóng đen hừ lạnh, lạnh lùng nói: “Ngươi là Phượng Khương Trần, người làm đồ nhi của ta bị thương?”

Nghe bóng đen nói như vậy, Cửu Hoàng thúc biết rằng đây là Phó thủ lĩnh, sư phụ của Vệ Hoa, biệt hiệu trong cấm vệ quân là Ảnh Tử.

“Ảnh Tử? Cấm vệ quân vậy mà lại phái ngươi ra tay, thật sự là nể mặt bổn vương.” Cửu Hoàng thúc tiến lên phía trước, nhưng vì Phượng Khương Trần đang ở trong tay hắn nên không dám lộn xộn, vô cùng đề phòng nhìn chằm chằm ảnh tử chờ đợi cơ hội ra tay…

Cửu Hoàng thúc đang đợi cơ hội giải cứu Phượng Khương Trần khỏi tay của Ảnh Tử Thành. Mà Ảnh Tử Thành cũng đang đợi Cửu Hoàng thúc ra tay, sau đó bắt sống Cửu Hoàng thúc với một lần hành động.

Hai nam nhân lấy Phượng Khương Trần làm kết nối, mỗi người đều có mục đích riêng, đều tính toán muốn lấy mạng của đối phương, thấy Cửu Hoàng thúc bất động thật lâu, Ảnh Tử Thành lướt qua Phượng Khương Trần, nhìn Cửu Hoàng thúc nói: “Đông Lăng Vũ Cửu, chỉ cần có thể bắt sống ngươi, ai ra tay thì có sao chứ, so sánh với Cửu Hoàng thúc thì một tên Ảnh Tử Thành như ta được xem là nhân vật nào.”

Không ai có thể nhìn ra dung mạo của Ảnh Tử Thành, hơi thở trên người ông ta âm lãnh, lại khiến người khác không dám coi thường.

“Rất nhiều người muốn bắt sống bổn vương, đáng tiếc cho tới nay vẫn chưa có một tên có thể thành công.” Cửu Hoàng thúc đồng dạng lướt qua Phượng Khương Trần, nhìn chằm chằm Ảnh Tử Thành. Bây giờ hắn cần dời lực chú ý khỏi Phượng Khương Trần, nếu không hắn sẽ vì quan tâm mà bị

loạn.

“Không ai có thể thành công sao, ta thích nhất chính là khiêu chiến với những vấn đề khó khăn. Đông Lăng Vũ Cửu ngươi là giơ tay chịu trói, hay chờ ta giết nàng rồi lại đến giải quyết ngươi.” Ảnh Tử Thành giơ tay xách Phượng Khương Trần nhấc lên càng cao, xách đến trước mặt Cửu Hoàng thúc. Vì để kích động Cửu Hoàng thúc mà ông ta còn cố tình đong đưa vài cái.

Ánh mắt Cửu Hoàng thúc chợt lóe sáng, rồi dời mắt đi không nhìn bộ dạng của Phượng Khương Trần nữa, mà nhìn thẳng Ảnh Tử Thành nói: “Ngươi có thể thử xem, giết chết nàng. Bổn vương nhất định khiến toàn bộ Tây Lăng chôn cùng.”

Lời uy hiếp ai cũng có thể nói, mà Cửu Hoàng thúc và Ảnh Tử Thành đều hiểu rõ, bọn họ không phải uy hiếp đối phương, mà thực sự sẽ làm như thế. Trong mắt của Ảnh Tử Thành hiện lên một chút tàn khốc, tay càng tăng thêm sức bóp chặt cổ Phượng Khương Trần.

“Ưm ưm.” Cảm giác ngạt thở truyền đến, Phượng Khương Trần phát hiện não mình bị thiếu oxy, nàng sắp lâm vào hôn mê rồi. Nàng không muốn hoảng sợ kêu lên nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ.

Mí mắt Cửu Hoàng thúc khẽ nhúc nhích, động tác rất nhỏ nhưng không tránh được đôi mắt của Ảnh Tử Thành.

Ha ha… Ảnh Tử Thành cười lạnh hai tiếng, tay lại gia tăng thêm lực, lúc này Phượng Khương Trần thật sự chịu không nổi nữa, trực tiếp lè lưỡi ra, tay cầm súng cũng không còn sức lực.

Phượng Khương Trần vẫn muốn nã một phát súng về phía Ảnh Tử Thành, hoặc ném súng cho Cửu Hoàng thúc. Nhưng đôi tay lại không có lực, miễn cưỡng cầm lấy súng cũng đã hao hết sức lực của nàng rồi. Ảnh Tử Thành dùng sức như vậy, cuối cùng Phượng Khương Trần không chịu đựng nổi mà khẽ buông tay, súng trong tay tức khắc rơi xuống đất.

“Bang…” Cửu Hoàng thúc và Ảnh Tử Thành đồng thời hành động, Cửu Hoàng thúc nhanh hơn Ảnh Tử Thành một bước, đã giơ tay cướp được. Nhưng trong khoảnh khắc Cửu Hoàng thúc cầm được súng thì Ảnh Tử Thành lại lần nữa dùng sức khiến Phượng Khương Trần chịu không nỗi, đau đớn lại lần nữa xuất hiện.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện